Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 498 - Chúng ta cùng cầu nguyện



Chương 498 - Chúng ta cùng cầu nguyện



Chương 498: Chúng ta cùng cầu nguyện
Có người biết rõ chương trình học này là bà ta dẫn đầu xử lý, cửa ra vào nhà bà ta thường xuyên có người ném rác, có khi ra cửa còn bị người ta ném lá cải trắng.
Chủ nhiệm Lý không sợ những chuyện này, càng có người làm như vậy, bà ta càng kiên định quyết tâm mở lớp này.
Bà ta không chỉ muốn dạy học ở trường, còn muốn đến nông thôn dạy.
Bà ta muốn mang những tri thức này, dạy cho những cô gái không đi học cùng với phụ nữ.
Cô muốn bọn họ biết rõ, phía sau bọn họ có người, quốc gia, chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Cho nên khi bị người ta bắt nạt không được sợ hãi, phải phản kháng, nói không với đám tay heo vươn về phía bọn họ.
Trong đôi mắt của chủ nhiệm Lý tràn ngập kiên định.
Giang Hựu Đào đã đọc xong bài báo, cô nói với chủ nhiệm Lý:
“Chủ nhiệm, hi vọng đời sau của chúng ta, hi vọng mỗi một cô gái trong thời đại chúng ta đều khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.”
Giang Hựu Đào biết rõ giáo dục giới tính sẽ vô cùng khó khăn, rất nhiều trường học triển khai môn này sẽ bị một số phụ huynh tố cáo.
Có trường học dừng môn này, có trường học kiên trì tới cùng.
Hiện giờ khóa trình môn này đã có vào năm 70, đợi đến đời sau, tiết an toàn của con gái có lẽ sẽ biến thành một tiết học bình thường, đến lúc đó mỗi cô gái sẽ biết rõ nên bảo vệ mình thế nào.
Cuối cùng mọi người sẽ không vì “giáo dục giới tính” mà thay đổi sắc mặt.
“Chúng ta cùng cầu nguyện.”
Khi Cố Niệm Vi cũng gia nhập vào chủ đề của bọn họ, vào lúc này bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
Ba người đi ra ngoài xem, ba anh em Giang Hằng đến, Giang Mẫn đỏ mắt quỳ trên đất, Giang Hằng một cành mận gai trong tay, Giang Nguyên thì gào khóc.
Cửa ký túc xá của Chu Ngọc Dĩnh không mở, Giang Hằng nhìn thấy người tụ tập càng lúc càng nhiều, lớn tiếng kêu:
“Ngọc Dĩnh, bọn anh biết sai rồi, em đi ra mở cửa đi. Anh đã dẫn Giang Mẫn tới, muốn đánh muốn mắng tùy em, anh tuyệt đối không ngăn cản. Tổn thất của em anh sẽ bồi thường cho em.”
Cửa sân nhỏ của Chu Ngọc Dĩnh vẫn không có động tĩnh.
Cô Triệu và cô Vu kết bạn trở về, nghe thấy câu này cô Triệu nói một câu mà cô ta cảm thấy rất đúng:
“Cô Chu à, cô đừng như vậy chứ, tha thứ cho bọn họ đi.”
Giang Hựu Đào đã có ý nghĩ bóp chết cô Triệu, đây là người sao?
Đây quả thực là gậy quấy phân heo trong nhân gian, chuyên làm người ta buồn nôn.

Bất mãn của Giang Hựu Đào đối với cô Triệu càng ngày càng tăng lên, ngày hôm nay nghe được câu này thì đạt tới đỉnh phong.
Giang Hựu Đào cảm thấy nếu ngày hôm nay cô không nói cô Triệu một chút, cô sẽ bị nghẹn đến điên mất:
“Cô Triệu à, chuyện của người khác đâu liên quan tới cô, nhà của cô ở bờ biển à sao quản rộng như vậy?”
Giang Hựu Đào vừa mới nói xong, có người bật cười.
Cô Triệu tức giận nói:
“Cô Giang à, tôi chỉ tùy việc mà xét, phát biểu một chút quan điểm của mình, cô nói những lời này là có ý gì?”
Giang Hựu Đào dựa vào cánh cửa:
“Cô nghe hiểu là ý gì thì chính là ý đó. Cô lý giải thành thế nào thì chính là thế đó, cô không nên lý giải thành như vậy, tôi cũng không có biện pháp.”
Theo nghiên cứu biểu lộ rõ ràng, phần lớn mọi người nghe thấy những lời như “tôi cũng không có biện pháp” tâm trạng sẽ vô cùng bực bội.
Nếu người nói những lời này là bạn trai bạn gái hay là chồng, hiệu quả của những lời này sẽ tăng gấp bội.
Chọc tức người khác, Giang Hựu Đào luôn chuyên nghiệp, lúc này cô Triệu đã sắp tức thành cá nóc.
Cô Trịnh cũng đi ra, trong tay cô ấy là nồi khoai lang luộc, vừa ăn vừa mở miệng viện binh Giang Hựu Đào:
“Tôi cảm thấy Tiểu Giang nói đúng, đâu liên quan tới cô mà cô quản rộng như vậy. Lòng dạ cô rộng lớn như thế, sao không thấy cô tha thứ cho hai em chồng của cô, khi hai bọn họ trộm đồ của cô chẳng phải vẫn còn là đứa bé sao?”
Chồng cô Triệu Lưu Thế Dũng không phải con một, anh ta còn có một em trai một em gái, ít hơn Lưu Thế Dũng ba bốn tuổi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận