Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 254 - Cuộc sống mới



Chương 254 - Cuộc sống mới



Chương 254: Cuộc sống mới
Cô ấy thật đúng là khí vận chi nữ của ý thức thế giới này, cực kỳ thông minh, mới mấy ngày đã từ một chữ cũng không biết giống như người đi học được hai năm vậy, hơn nữa chương trình năm nhất còn học cực kỳ chắc.
Điều khiến Giang Hựu Đào tiếc nuối nhất chính là, sau khi trải qua đủ loại trắc trở, vận may của Từ Mãn Thu đã tiêu tán gần như không còn.
Hiện tại vận khí của cô ấy cũng chỉ tốt hơn người bình thường đôi chút.
Giang Hựu Đào đã từng hỏi dò Từ Mãn Thu có tiếc nuối hay không, Từ Mãn Thu đáp
“Không tiếc nuối, mặc dù vận khí tốt là của em nhưng từ khi sinh ra đến giờ, em chưa từng hưởng qua phúc lợi mà loại vận may này mang đến, trái lại còn bởi vì nó mà nhận hết tra tấn, có hay không có, đối với em không khác nhau là mấy.”
Bởi vì chưa từng có được, cho nên mất đi hay không mất đi, Từ Mãn Thu đều không thèm để ý, so với Từ Bảo Châu dùng vận khí tốt không là mà hưởng, cô ấy càng thích dựa vào đôi tay của mình từng chút đạt được thứ mình muốn.
Hiện tại cô ấy chỉ muốn học tập tốt, đọc nhiều sách, nhận biết nhiều chữ, những chuyện khác đều không nghĩ đến.
Sau khi đám người Vương Thiện Hỉ thi xong, trong chốc lát còn chưa lấy được thành tích.
Ngày Từ Bảo Châu đến thủ đô, Giang Hựu Đào nhận được tin tức từ hệ thống ăn dưa.
"Đo lường thế giới nhỏ “Cẩm lý ở thập niên 70”… Sau khi kiểm tra đo lường, thế giới nhỏ này vận hành ổn định, chân tướng thật giả phúc tinh bị phơi bày, ký chủ giúp phúc tinh lấy lại công bằng, giúp Từ Mãn Thu có được căn cơ cuộc sống mới, khen thưởng 5kg bông, 10kg cá thu, 10kg cá hố, 3kg cá chép, 2 kg cua hoàng đế, 20kg tôm hùm, 2kg mực, 30kg hạt dưa vị hỗn hợp, 500 dưa tệ.”
“Khen thưởng đã được chuyển đến trong ba lô của hệ thống, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”
Giang Hựu Đào nhìn hải sản trong balo mà chảy nước miếng.
Ai mà không thích hải sản chứ, nhất là trong chiếc balo kia còn có thật nhiều cua hoàng đế và tôm hùm.
Làm một người dân sống ở tầng dưới, Giang Hựu Đào chưa từng ăn qua loại đồ ăn cao cấp như vậy, nhưng đã xem không ít video người ta ăn mukbang.
Chẳng qua ánh mắt cô dùng trên cá chép lẫn lộn trong mâm hải sản, hơi dừng một chút, sau đó quyết đoán lấy cá chép ra.
“Vi Vi, Vi Vi, hôm nay chúng ta ăn cá chép.”
Giang Hựu Đào xách theo cá chép đi đến phòng khách.
Cố Niệm Vi từ trong phòng đi ra, nhìn con cá chép (cẩm lý) nhảy tung tăng trong xô, nhướng mày, ý tứ sâu xa nhìn Giang Hựu Đào trong chốc lát.
Sau đó chuyện gì cũng không hỏi: “Được, để tôi đi làm.”
Đến bây giờ Giang Hựu Đào đã không để ý nữa, Cố Niệm Vi không hỏi, cô sẽ không nói, dù sao để xem ai không nhịn được trước.
“Con cá này lớn, hai chúng ta không ăn hết, tôi đi gọi mấy người chị Vân Anh.”
Cố Niệm Vi không phản đối.
Cá phải ăn hết luôn, nấu lại ăn sẽ tanh.
Có cá ăn, mọi người đều rất vui, sôi nổi đến đây giúp đỡ.
Giang Hựu Đào dạy Từ Mãn Thu, Từ Mãn Thu không từ chối, cô ấy ghi lại những ơn của mọi người với mình trên một quyển sổ nhỏ.
Đây là vở tri ân, ngoại trừ Chu Chấn Viễn, người ở điểm thanh niên trí thức đều có tên trên quyển vở này, ngoại trừ bọn họ còn có thôn dân như Từ Đại Chủy, lúc cô ấy dọn vào nhà mới, những người này tặng cho cô ấy rất nhiều quà.
Cô ấy luôn ghi nhớ, chờ khi trưởng thành, nhất định cô ấy phải trả lại.
Cá rất to, Cố Niệm Vi làm ba món, hấp dấm, cá kho, cá xào ớt xanh, mỗi món đều tươi ngon khiến người ta nuốt đầu lưỡi.
Trước khi ăn, Giang Hựu Đào mang đến nhà cho Từ Đại Chủy một ít.
Bữa cơm này mọi người ăn đến khí thế ngất trời, Triệu Vinh Quang cống hiến rượu mà mình trân quý ra, ngoại trừ Từ Mãn Thu còn nhỏ, anh ta rót cho mỗi người một ly, lúc rót cho Triệu Vĩnh Lan, hai người nhìn nhau một lát đều đỏ mặt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận