Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 302 - Chung đụng



Chương 302 - Chung đụng



Chương 302: Chung đụng
Phó Thiệu Hoa cảm thấy với quan hệ của mình và Vương Thiện Hỉ, anh muốn ở nhờ một đêm, chắc hẳn Vương Thiện Hỉ sẽ không từ chối.
Phó Thiệu Hoa đã nói như vậy rồi, Giang Hựu Đào không phản đối nữa, Phó Thiệu Hoa lại bỏ hai miếng thịt dê từ trong túi mình cầm vào lu lớn trong sân.
“Xương dê và miếng thịt lớn kia, chúng ta mang qua đó ăn, hai miếng này để ở đây, các cô xào lên ăn.”
Trong khoảng thời gian này Phó Thiệu Hoa không ít lần đến chỗ Giang Hựu Đào, bố trí trong sân, anh rất rõ ràng.
Trời phương Bắc lạnh, đến mùa đông rồi, bên ngoài giống như chiếc tủ lạnh lớn, hiệu quả giữ đồ ăn đóng đá rất tốt.
Chỉ sợ có người vào trộm, Phó Thiệu Hoa tìm mấy bao tải để trên lu, giấu rất kỹ.
Làm xong tất cả, trong túi chỉ còn xương sống lưng dê và một miếng thịt khoảng hơn 2 cân.
Anh vào nhà, Giang Hựu Đào múc cho anh một bát canh.
“Ngày hôm qua tuyết rơi lớn như vậy, anh còn xuống nông thôn à?”
“Có thư từ bộ đội gửi đến, tôi tranh thủ đưa đi, đỡ cho người ta chờ đến sốt ruột.”
Nhà Phó Thiệu Hoa có người tham gia quân ngũ, anh rất hiểu cảm giác vợ con ở nhà hi vọng cha ở bộ đội gửi thư về.
Suy bụng ta ra bụng người, hơn nữa không phải tuyết rơi quá lớn, cho nên anh đi.
Giang Hựu Đào à một tiếng, không hỏi thêm.
Bánh canh cô nấu là dùng tương cà chua và trứng gà, cùng với một ít cải thìa phơi khô, cho thêm ít muối, bột ngọt và tiêu xay, mùa đông ăn một bát như vậy, vừa ngon lại thoải mái.
Phó Thiệu Hoa ăn xong không đi, ở lại trong sân nói chuyện với Lão Vương Đầu, có Phó Thiệu Hoa ở đó, ông ấy không quá câu nệ nữa.
Đến buổi chiều tuyết ngừng rơi, mặt trời ló dạng, phủ lên một tầng vàng trên tuyết.
Bọn họ đến văn phòng công xã, đúng lúc nhóm lãnh đạo công xã đến làm.
Chủ nhiệm Vương bên hội phụ nữ nhìn thấy Từ Mãn Thu đến, vội vàng gọi cô ấy vào văn phòng, thuận tiện hỏi thăm cuộc sống của cô ấy gần đây như thế nào.
Nghe Từ Mãn Thu nói cô ấy học bài, lại nghe nói cô ấy và nhóm thanh niên trí thức ở chung rất tốt, hiện tại sống ở công xã, thuận tiện giúp một số việc trong khả năng cho hai thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm Vương và cán bộ hội phụ nữ đều vui thay cho cô ấy, chủ nhiệm Vương đưa kẹo mà mình dùng dỗ cháu trai cho Từ Mãn Thu.
“Chúng ta được người ta quan tâm thì phải biết báo đáp người ta, đọc sách cho giỏi, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi ngay, thiếu gì thì qua nói với bọn dì.”
Một cán bộ trong đó cho cô ấy một quyển vở: “Đây là phần thưởng đơn vị cho chị, hiện tại chị giao nó cho em, Tiểu Mãn Thu, em học cho giỏi nhé.”
Từ Mãn Thu mở vở ra, trang đầu tiên viết, 1973, hội liên hiệp phụ nữ Dương Bình khen thưởng cho đồng chí Lưu Phương công xã Tảo Hương.”
Từ Mãn Thu ôm vở, gật đầu với bọn họ: “Cảm ơn cán sự Lưu.”
Từ Mãn Thu cảm thấy trên thế giới này có nhiều người xấu, nhưng người tốt cũng rất nhiều.
Cô ấy không thể vì mấy người xấu kia mà hoài nghi tất cả người tốt trên thế giới này.
Lưu Phương xoa đầu cô ấy.
Xe bus dừng lại trước cổng công xã, có hai mười nam nữ thanh niên trước ngực cài hoa hồng xách theo hành lý xuống.
Đây là nhóm thanh niên trí thức thứ hai năm nay.
Có tất cả bốn thanh niên trí thức được phân đến Tảo Hương, hai nam, hai nữ, phân chia rất đồng đều.
Trời quá lạnh, mọi người không đứng hàn huyên quá lâu, Lão Vương đánh xe bò đi, nhưng không giống lúc đến, hiện tại trong ngực ông ấy ôm một bình truyền dịch như của bệnh viện, bên trong đổ nước ấm, ôm vào trong ngực rất thoải mái.
Mấy thanh niên trí thức bị lạnh đến phát run.
Đám người Giang Hựu Đào lái xe đuổi theo sau bọn họ, Giang Hựu Đào lai Từ Mãn Thu.
“Chú Vương à, đợi đến điểm thanh niên trí thức chú cũng đừng đi, tối nay cùng bọn cháu ăn cơm.”
Lão Vương Đầu vui vẻ đồng ý, Giang Hựu Đào đạp xe rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận