Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 736 - Nam chính số khổ



Chương 736 - Nam chính số khổ



Chương 736: Nam chính số khổ
Ở trong sách, Vương Ngọc Vinh ca ngợi hết lời về dượng cậu ta, người quen bọn họ vẫn luôn khen ngợi dượng cậu ta là người tốt, dượng cậu ta vĩ đại.
Thậm chí còn có tờ báo đến nhà phỏng vấn dượng cậu ta.
Cuối sách, là Vương Ngọc Vinh chân thành cảm ơn dượng cậu ta.
Lật tới sau, là giới thiệu vắn tắt chuyện xưa của nhân vật chính.
Giang Hựu Đào đã không có tâm trạng đọc tiếp, anh ta đúng là mắt mù, Giang Hựu Đào cảm thấy trái tim rất mệt mỏi, lần nào gặp phải cốt truyện như thế cô đều ước gì có thể xông lên tát mấy người như Tô Trí Viễn hai cái, khiến bọn họ tỉnh táo lại.
Cả đời này sống vì người khác, ngoại trừ được khen mấy câu vĩ đại ra, mình nhận được cái gì?
Giống như là Tô Trí Viễn, anh ta ngậm đắng nuốt cay nuôi Vương Ngọc Vinh và Bạch Diệu Tổ lớn, con người ta thành con ruột mà nuôi dưỡng, thành gia lập nghiệp chuyện gì cũng ôm vào người, cuối cùng nhận được cái gì?
Về già, Vương Ngọc Vinh người ta đón cha ruột của mình ở nông thôn, hiếu thuận cũng là người khác.
Trước đây Tô Trí Viễn nói cậu ta còn có tác dụng, đợi cha ruột tới thì anh ta không là gì.
Cậu em vợ Bạch Diệu Tổ thì càng khỏi phải nói, anh ta chỉ là anh rể, quản danh không chính ngôn không thuận, khi người ta muốn nghe lời anh ta, anh ta là nhân vật lớn, khi người ta không muốn nghe, anh ta không là cái thá gì.
Làm được nhiều nhất là được người ta khen ngợi mấy câu, nói không chừng ở sau lưng còn bị nói là coi tiền như rác.
Nếu làm không tốt, bà Bạch còn ước gì dùng loa la hét khắp đường phố.
Giang Hựu Đào lấy một chùm nho không hạt ra ngoài rửa, khi trở về vừa vặn nghe thấy bên cạnh có tiếng nói chuyện.
Không phải là cô cố ý nghe, chủ yếu là giọng bà Bạch quá to, cô không muốn nghe cũng rất khó.
Giang Hựu Đào đứng tại chỗ, vểnh tai.
“Tiểu Tô à, sao con không vào nhà? Đã đói bụng chưa? Mẹ đi nấu mì cho con ăn nhé?” Bà Bạch tươi cười đầy mặt, ánh mắt bà ta nhìn về phía Tô Trí Viễn tràn ngập nhiệt tình và yêu thích.
Nếu không phải cảm kích, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Tô Trí Viễn là con ruột bà ta mà không phải con rể.
Ánh mắt Tô Trí Viễn nhìn về phía bà Bạch.
Anh ta là người rất khoan dung, khoan dung đến mức biết rõ mục đích Bạch Diễm Lan kết hôn với anh ta không đơn thuần như vậy cũng không chút để ý.
Dù sao chuyện lúc trước, là lỗi của anh ta.
Vì đền bù cho Bạch Diễm Lan, anh ta vẫn luôn bao dung với cả Bạch gia.
Ở kiếp trước, ngoại trừ lúc mới đầu ra, thái độ của bà Bạch vẫn luôn tốt như vậy, thậm chí tốt đến mức còn hơn mẹ ruột Tô Trí Viễn.
Bà Bạch thấy Tô Trí Viễn không nói lời nào, gọi anh ta một tiếng.
Tô Trí Viễn thoát khỏi suy nghĩ về kiếp trước: “Con không đói bụng, con đi trước.”
Tô Trí Viễn đi thẳng tới phòng ở đời trước.
Anh ta ở sương phòng phía tây, đúng là buồn cười, rõ ràng là anh ta bỏ tiền thuê nhà, anh ta chỉ có thể ở sương phòng.
Nhà chính tặng cho bà Bạch và chị vợ ở, cậu em vợ thì ở sương phòng phía đông, sương phòng phía tây nhỏ hẹp ánh sáng kém nhất là phòng của anh ta và Bạch Diễm Lan.
Kiếp trước Tô Trí Viễn không so sánh, cảm thấy một năm mình ở đây chỉ có mấy ngày, phòng nhỏ thì phòng nhỏ, anh ta không thèm để ý.
Nhưng mà anh ta nghĩ nhầm rồi, quãng đời còn lại anh ta ở đâu, người Bạch gia sẽ ở đó, cả đời này mình không thể thoát khỏi người Bạch gia.
Có lúc Tô Trí Viễn không hiểu vì sao mình hao tâm tổn trí đối xử tốt với nhà bọn họ như vậy, thậm chí tốt đến mức hi sinh bản thân, hi sinh người nhà.
Hai ngày sống lại, Tô Trí Viễn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Trước khi anh ta trở về chỗ ở cũ đã đến bệnh viện một chuyến, anh ta hoài nghi anh ta có bệnh, mắc bệnh thần kinh.
Nhưng bệnh viện nói với anh ta là anh ta nói linh tinh, lãng phí tài nguyên của quốc gia, anh ta rất khỏe mạnh.
Bạch Diễm Lan xuống giường, cười dịu dàng đi về phía anh ta: “Sao đột nhiên trở về thế? Hôm nay không phải là chủ nhật mà?”
Nếu là đời trước, Tô Trí Viễn căn bản không cảm thấy lời nói của Bạch Diễm Lan tràn ngập hàm ý, nhưng mà vì sống lại, anh ta mới hiểu rõ lời Bạch Diễm Lan nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận