Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 263 - Ghen ghét 2



Chương 263 - Ghen ghét 2



Chương 263: Ghen ghét 2
Bọn họ hầm một nồi to, gọi Từ Mãn Thu ở bên cạnh sang ăn chung, trước đó mang sang cho điểm thanh niên trí thức một ít.
Triệu Vĩnh Lan và Triệu Vinh Quang vẫn luôn dính lấy nhau, bọn họ chưa tìm được cơ hội nói chuyện buổi sáng.
Trong nồi còn thừa lại rất nhiều, sau khi chia cho đám người Từ Đại Chủy, vẫn còn đủ cho cô và Cố Niệm Vi ăn hai bữa, mấy đứa nhỏ ăn không đáng bao nhiêu, không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ.
Lúc Giang Hựu Đào nói chuyện, Từ Mãn Thu đã dọn cơm lên.
Hôm nay bọn họ ăn cơm gạo kê, loại này nấu cháo ăn rất ngon, nhưng nấu cơm khô lại như cơm bột ngô vậy, ít nhiều gì cũng hơi khô, nhưng sau khi trộn với canh xương sườn, chút khô đó không tồn tại, vào trong miệng vừa thơm vừa ngon, ngon đến mức làm cho người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Từ trước đến nay đám nhỏ chưa từng được ăn ngon như vậy, nhưng bọn họ không tự ý gắp thịt, Giang Hựu Đào gắp cho bọn nhỏ, bọn nhỏ mới ăn, sau cùng lúc bưng đồ ăn về đều phải đỡ bụng đi đường.
Ba đứa nhỏ đi ra ngoài đã lâu chưa về, người trong nhà lo lắng đi tìm, nhìn thấy bọn nhỏ bưng bát đi chậm rì rì, giận sôi máu.
Đi tìm Tiểu Tứ Từ chính là cha Lưu Diệc Hưng của cậu bé:
“Thằng nhãi ranh này, đi ra ngoài không biết đường về hả? Trong nhà đang chờ con về ăn cơm đấy.”
Tiểu Tứ Từ cầm bát to ra mùi hương xông thẳng vào khoang mũi.
Rõ ràng thằng nhóc đã ăn no, nhưng vẫn thấy thèm, bọn họ đều không nhịn được.
Tiểu Tứ Từ cầm bát nhét vào trong ngực cha mình: “Cha, đây là đồ ăn chị Du Đào và chị Vi Vi cho chúng ta, nói là đáp lễ, thịt này thơm lắm, ba ngửi đi…”
“Thằng nhóc thối nhà con, bảo con đến điểm thanh niên trí thức tặng đồ cho người ta, sao còn ôm đồ về? Ngày thường ông đây dạy con như thế nào? Sao một chút con cũng không nhớ được vậy? Đợi đó, lát nữa về bà nội sẽ đánh con.”
Ngoài miệng Lưu Diệc Hưng nói như vậy, lại không đưa đồ ăn trả về cho đám người Giang Hựu Đào, trời tối rồi, một người đàn ông thành niên như anh ta đến điểm thanh niên trí thức tìm cô còn ra thể thống gì?
Một người đàn ông như anh ta không sợ bị người ta bàn tán, nhưng thanh niên trí thức Giang thì không thế.
Bát trong tay Hạnh Hoa cũng bị anh ta nhận lấy: “Chú, bọn cháu còn ở chỗ chị Du Đào ăn cơm, ăn cơm gạo kê khô, chan với canh thơm lắm.”
Lưu Diệc Hưng nghe thấy vậy thì sầu chết đi được, đồ ăn tối nay anh ta còn chưa biết nên đáp lễ như thế nào, con của anh ta còn ăn cơm gạo kê khô ở chỗ người ta, cho dù là ăn tết, nhà bọn họ cũng không dám ăn cơm gạo kê khô.
Anh ta đưa Tiểu Thạch Đầu và Hạnh Hoa về nhà, mới xách Tiểu Tứ Từ về nhà.
“Ranh con chờ đó, về nhà để bà nội dạy con.”
Tiểu Tứ Từ che mông mình lại, mạnh miệng đáp: “Con còn lâu mới sợ, con ăn thịt, mọi người luôn nói ăn gì bổ đó, nhiều thịt như vậy, nhất định bổ lên mông con, bà nội đánh không đau được con.”
Chỗ chân tường nhà họ Lâm, Lâm Văn Bình đi ra ôm củi đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, bọn họ đến điểm thanh niên trí thức, thanh niên trí thức cho bọn họ ăn thịt, hầm cả một nồi thịt.
Trước nay Lâm Văn Bình chưa được ăn qua, đêm đó, cậu bé nằm mơ cũng suy nghĩ xem rốt cuộc là hương vị gì, ở trong mơ, cậu bé mơ màng cảm thấy, chính mình hẳn là ăn qua rồi, cậu bé còn không thích ăn, cảm thấy không đủ thơm, thịt không đủ nhiều.
Tối nay nhà Từ Đại Chủy, Thím Tưởng Tứ, Thím Trương Nhị vui như ăn tết.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc hai người Giang Hựu Đào còn chưa đến trường báo danh, đã đưa mấy món thịt khô ăn tết tặng một ít qua đó, đám người Giang Hựu Đào muốn từ chối cũng không được.
Hôm nay cũng là ngày đám người Triệu Vinh Quang đến xương đồ hộp báo danh, sáng sớm ba người Trương Tuệ Tuệ đã đi, Triệu Vĩnh Lan nhìn bóng lưng Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cũng đi xa, dựa vào cạnh cửa thở dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận