Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 457 - Cùng đánh



Chương 457 - Cùng đánh



Chương 457: Cùng đánh
Thẩm gia này là thực sự tồn tại, là chuyện xảy ra bên cạnh cô, cô có sức lực, nếu không làm chuyện gì thì không phải có lỗi với nó sao?
Sao bọn họ có thể làm như vậy, sao bọn họ dám làm chuyện như thế!
Giang Hựu Đào không dám tưởng tượng, ở kiếp trước Nguyễn Mạn Ny đã trải qua bao nhiêu thống khổ, kiếp thứ nhất Nguyễn Mạn Ny ôm tâm trạng như thế nào trở về nhà mình uống thuốc trừ sâu.
Lúc trước cô còn cảm thấy kỳ lạ thế giới này có ý thức của thế giới lớn xuất hiện tách ra cốt truyện.
Nó chắc chắn là điều tra được những chuyện này mới nhúng tay.
Quá buồn nôn, quá khiến người ta tức giận, cặn bã như Thẩm gia, sao tiện nhân Thẩm Minh Viễn có thể trọng sinh!
Thế giới nhỏ số 10 bị sao đây?
Bị mù rồi à?
Hệ Thống Ăn Dưa đã ra tay đánh số 10 một cách thô bạo, Thẩm gia xấu xa như vậy, một hệ thống như nó cũng không nhìn nổi đúng không.
Cố Niệm Vi tức không kém gì Giang Hựu Đào, Trương Đức Trân cũng cầm gậy gia nhập vào trong đó.
Cô ấy đánh Thẩm Minh Lượng muốn đứng dậy ngã trở về, cái mũi của Thẩm Minh Lượng lập tức chảy ra hai dòng máu đỏ.
Tiếng kêu đau của ba người đàn ông của Thẩm gia liên tục truyền ra.
Là nhân vật chính, trái lại Nguyễn Mạn Ny không có đất dụng võ.
Cô ấy nhìn ba người phụ nữ không quen vì mình xông vào trận địa, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Nguyễn Mạn Ny rất ít khi khóc, sau khi biết được mình khóc thút thít nỉ non không đổi được thương yêu của người khác, trái lại sau này bị đánh xong cô ấy đã nhịn không khóc nữa.
Tối đó bị Thẩm Minh Viễn cưỡng gian cô ấy cũng không khóc, khi bị Thẩm Chấn Quân, Thẩm Minh Lượng, Thẩm Minh Văn giấu mọi người và lần lượt vào phòng cô ấy, cô ấy cũng không khóc.
Ngay cả khi biết rõ mình mang thai, Ngưu Đại Phương đưa cho cô ấy thuốc phá thai, cô ấy cũng không khóc.
Nhưng vào lúc này, cô ấy khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống ướt đẫm gương mặt.
Nguyễn Mạn Ny xoay người, quỳ xuống với các thôn dân đang xem náo nhiệt:
“Các bác các cô, các chú các thím, mọi người đều nhìn Nguyễn Mạn Ny cháu lớn lên, Nguyễn Mạn Ny cháu là người như thế nào mọi người cũng biết rõ. Bây giờ cháu muốn báo công an, báo cáo với hội phụ nữ, mong mọi người giúp đỡ cháu.”
Có người rời đi, có mấy người phụ nữ thường ngày cũng có tinh thần trọng nghĩa đi vào trong nhà, gia nhập vào trận doanh dánh cha con Thẩm gia.
Không có người nào dám ngăn cản.
Lời nói của Nguyễn Mạn Ny bọn họ cũng nghe thấy được, tuy cha con Thẩm gia bị đánh, nhưng miệng không bị bịt kín, nếu bọn họ không làm chuyện đó bọn họ không biết mở miệng phản bác sao?
Nếu như không phản bác, vậy đúng như những gì Nguyễn Mạn Ny lên án.
Thẩm gia súc sinh như vậy, nên bị đánh chết tươi mới đúng.
Lúc này, mấy người có quan hệ tốt với Thẩm Chấn Quân cũng không nói giúp bọn họ câu nào.
Thẩm Minh Viễn thì ngây ngốc, từ trước tới nay anh ta không biết rõ chuyện này, anh ta nhìn về phía cha và anh trai bị đánh đến mức không ngừng kêu rên, trong đầu không đủ dùng.
Nguyễn Mạn Ny lau mặt, nhìn anh ta nói: “Biết rõ vì sao tôi chém anh hay không Thẩm Minh Viễn.”
“Con người của anh đúng là quá buồn nôn. Năm 18 tuổi, anh dựa vào tin tưởng của tôi, đêm hôm khuya khoắt nói anh có chuyện muốn nói với tôi, bảo tôi cho anh tiến vào phòng. Sau khi vào phòng thì anh lập tức nói anh thích tôi, rồi không để ý tới từ chối của tôi, đã cưỡng bức tôi.”
“Cả đời này, người tôi hận nhất chính là anh. Là anh hủy hoại cuộc sống của tôi. Nếu như không có chuyện trong buổi tối đó, tôi đã sớm gả ra ngoài. Tôi sẽ có một tương lai sáng sủa, một người chồng thương tôi, một hai đứa bé đáng yêu.”
“Anh biết rõ anh trai anh cha anh nói gì với tôi không? Anh trai anh nói, đều là anh em một nhà, chui trong cùng một bụng ra, dựa vào cái gì anh có thể làm chuyện đó mà bọn họ không thể. Anh biết rõ cha anh nói gì không? Ông ta nói, dựa vào cái gì con trai của ông ta có thể làm, ông ta làm cha, làm việc mệt muốn chết nuôi dưỡng các anh lớn như vậy mà ông ta không thể làm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận