Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 359 - Xấu xa



Chương 359 - Xấu xa



Chương 359: Xấu xa
Tô Giai Ninh vươn tay nghịch tóc mái, lơ đãng để lộ vết xanh tím, bà Trương nhìn thấy: “Cậu ta còn đánh cháu sao?”
Tô Giai Ninh lập tức để tay xuống, giấu đầu hở đuôi kéo áo che tay: “Không có, không có, là lúc cháu dọn dẹp nhà cửa va vào.”
Bà Trương tức chết đi được: “Lục Hướng Tiền này thật đúng là không biết điều gì cả, lần sau nếu cậu ta còn đánh cháu, cháu nói với thím, thím đi mắng chết cậu ta, thật cho rằng không ai quản được cậu ta sao?”
Tô Giai Ninh kiên cường lại cảm kích cười với bà Trương một tiếng.
Giang Hựu Đào cũng đứng bên cạnh chỉ trích Lục Hướng Tiền, cùng bà Trương giống như người hát kẻ phụ họa, biến Lục Hướng Tiền thành loại súc sinh.
Chờ đám người Giang Hựu Đào đi rồi, Tô Giai Ninh bưng một bát cơm đi vào phòng của Lục Hướng Tiền, nhìn Lục Hướng Tiền bị trói tay trói chân, trong miệng còn bị nhét vải.
“Được rồi, đã đến thời gian sám hối, anh nói ra những chuyện đời trước có lỗi với tôi, sau đó xin lỗi tôi từng chuyện, nếu như tôi thỏa mãn, bát cơm này anh có thể ăn, nếu như tôi không hài lòng, vậy bữa cơm này anh phải đói bụng.”
Ánh mắt Lục Hướng Tiền rơi vào bên trong bát cơm, đại khái bát cơm này đã để được một thời gian, cơm cứng ngắc, nhưng cho dù như thế vẫn làm cho Lục Hướng Tiền nuốt một ngụm nước bọt.
Bữa cơm trước đó anh ta ăn còn là giữa trưa hôm qua.
Càng bị Tô Giai Ninh tra tấn, Lục Hướng Tiền lại càng kiên cường, hiện tại anh ta còn đang chờ qua hai năm mình có thể đứng lên báo thù cho bản thân.
Tô Giai Ninh lấy vải trong miệng anh ta, anh ta bắt đầu sám hối, từng chuyện lại từng chuyện, sắc mặt Tô Giai Ninh vô cảm lắng nghe, rốt cuộc Lục Hướng Tiền đã sám hối xong, Tô Giai Ninh không hài lòng, anh ta lại nói thêm một lần rồi một lần.
Rốt cuộc cũng ăn được bát cơm kia.
Tô Giai Ninh nuôi một con chó, con chó vui sướng ăn bát cơm Tô Giai Ninh phần nó, dùng sức hướng lên người Tô Giai Ninh cọ cọ, đuôi đong đưa tỏ vẻ vui sướng.
Tô Giai Ninh xoa đầu nó.
Nhìn đi, nuôi chó và nuôi đàn ông, nuôi chó, chó còn biết vẫy đuôi với bạn, nuôi đàn ông có gì tốt, vừa sống tốt hơn đã đưa dao đâm về phía người cùng chung hoạn nạn với mình.

Tiễn Triệu Vĩnh Lan đi, không bao lâu đã đến 29 tết, một ngày này, là phiên chợ cuối cùng trong năm của công xã Tảo Hương, chợ phiên cực kỳ đông người.
Giang Hựu Đào nhìn thấy Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh, hai người bọn họ mua đồ ăn đến chỗ Giang Hựu Đào ăn cơm.
Căn nhà của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đã được bán đi, người mua là Thím Tưởng Tứ, sau khi thím ấy mua đã chuyển ra ngoài sống, hiện tại một mình thím ấy dẫn theo Tiểu Thạch Đầu ở bên ngoài, lần trước Từ Đại Chủy có kể, cuộc sống của thím ấy rất thoải mái.
Đàn ông trong nhà thím ấy loạn cào cào, nhất là chồng thím ấy, hiện tại ngày ba lần sang bên đó, chỉ sợ ngày nào đó Thím Tưởng Tứ dẫn đàn ông về phòng, thật đúng là tiện, chỉ có khi mất đi mới biết quý trọng.
Lý Vân Anh kể với đám người Giang Hựu Đào, hiện tại thanh niên trí thức mới đến còn rất nhỏ tuổi, mâu thuẫn nhiều, điểm thanh niên trí thức Liễu Thụ Câu không còn đoàn kết như trước kia nữa.
Lúc cô ấy nói những lời này, vẻ mặt tràn đầy thổn thức.
Cô ấy suốt nông thôn nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có năm trước là trôi qua rất thoải mái.
Đám người Giang Hựu Đào đều có tiền đồ của riêng mình, rời khỏi Liễu Thụ Câu, hai người bọn họ rất hâm mộ.
Giang Hựu Đào nói với bọn họ: “Bọn em ở huyện thành cũng giúp hai người nghe nóng, nếu có công việc gì, em sẽ gọi mọi người.”
Giang Hựu Đào có thể nhớ kỹ bọn họ, Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ rất vui, cho dù không được, bọn họ cũng không thất vọng.
Bữa cơm này ăn từ trưa đến chiều mới về.
Trước khi đi, Giang Hựu Đào cho bọn họ lạp xưởng mà cô và Cố Niệm Vi làm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận