Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 287 - Phụ đạo



Chương 287 - Phụ đạo



Chương 287: Phụ đạo
Đã ở cách vách một đời, sao bà Trương có thể không rõ ràng cho được.
Trước kia lúc thằng nhóc Chu Hâm Kiêu còn chưa đi tham gia quân ngũ, nửa đêm mỗi ngày đều ở trong phòng quỷ khóc sói gào đánh quyền, rất nhiều lần bà ấy bị đánh thức đến mức muốn leo tường đi bóp chết thằng nhóc xấu xa kia.
“Cũng không biết hai người bọn họ nói gì, mấy đứa nói xem, thằng nhóc Cố Hán Thân kia có biết chuyện giữa ả đàn bà Lâm Mạn Nhu và thầy giáo Cung ở trường các cháu không?”
Ở công xã này, bà Trương giống như lão đại bát quát, buổi tối nhà ai nấu gì, bà ấy cũng biết
Chuyện Lâm Mạn Nhu và Cung Húc Ba cấu kết làm bậy, ở trường học không dám làm gì, nhưng ở bên ngoài vẫn lộ ra chút manh mối, mấy bà thím trong phố đều biết, nhưng không ai nói cho nhà họ Cố.
Nói gì đây, mẹ Cố Hán Thân – Lương Thục Phân cực kỳ hài lòng với người con dâu Lâm Mạn Nhu này, mỗi ngày đều ở bên ngoài khen cô ta hiểu chuyện.
Hiểu chuyện cái rắm, sắp cắm sừng lên đầu con trai bà ta đến nơi, bà ta còn ở đó thổi phồng, nếu như bọn họ đến nói chuyện này với bà ta, nói không chừng Lương Thục Phân còn cho rằng bọn họ đang ghen ghét nhà bọn họ cưới được cô con dâu tốt.
Không ai nguyện ý nói thẳng với bà ta.
“Không biết nữa, nói không chừng là phát hiện ra rồi?” Cố Niệm Vi chậc chậc một tiếng, trong khoảng thời gian này cô ấy trơ mắt nhìn tên chó chết Cung Húc Ba càng ngày càng đắc ý.
Cô ấy phiền đến mức muốn đánh chết tên chó má đó.
Lâm Mạn Nhu có chồng, chồng cô ta còn là quân nhân, chuyện này ở trường không ai không biết, anh ta còn muốn dán lên, không có mệnh Tào Tháo con muốn học theo Tào Tháo thích người có chồng, trộm vợ của quân nhân mà cô ấy sùng bái.
Tên chó má không quá thông minh, nhưng lá gan rất lớn, sống nhiều năm như vậy, chỉ có lá gan to ra.
“Thật hi vọng đồng chí Cố kia cứng rắn lên, đánh cho tên chó má Cung Húc Ba một trận, dạy cho anh ta một bài học, dạy anh ta làm người.”
Giang Hựu Đào cảm thấy có chút không thật: “Nếu anh ta đánh Cung Húc Ba, đó có phải là phạm sai lầm không? Chẳng phải nói quân nhân không thể đánh dân ư?”
Cố Niệm Vi đã quên mất chuyện này, Giang Hựu Đào nói xong, cô ấy khẽ hé môi đỏ, hỏi thăm một cách văn minh: “Mẹ kiếp!”
Trên nóc nhà, mấy người quân nhân bị tuyết phủ nhìn nhau, có hai người không nhịn được, nghe thấy lời này khẽ nở nụ cười, mấy người trong phòng nói chuyện đúng là buồn cười chết đi được.
Cách vách, đúng lúc Cố Hán Thân đi đến bên góc tường, lời nói của hai người đúng lúc bị anh ta nghe rõ, sắc mặt anh ta có chút khó coi, chuyện anh ta bị cắm sừng, đoán chừng rất nhanh sẽ bị truyền khắp công xã.
Con mẹ nó, đúng là đồ khốn kiếp.
Dù sao đến cũng đến rồi, cũng không cách nào bàn bát quái với người ta, vừa mới ăn một củ khoai lang đỏ, cô cũng không đói bụng cho lắm.
Giang Hựu Đào nghĩ một lát, gọi Vương Lập Xuyên vào nhà, phụ đạo cậu nhóc làm bài.
Ở niên đại không di động, không máy tính, không tivi, Cố Niệm Vi cũng cảm thấy cực kỳ nhàm chán, đúng lúc tiện tay dạy Vương Lập Xuyên, Từ Mãn Thu còn chưa học chương trình cấp hai, đối với kiến thức cấp hai có chút tò mò, chạy đến bên cạnh Vương Lập Xuyên xem cậu nhóc làm bài.
Mặt Vương Lập Xuyên đỏ lên, làm sai vài đề, bị bà Trương đánh, Giang Hựu Đào cũng không ngăn lại.
Mắt thấy sắp đánh cháu trai đến tức giận, bà Trương ra ngoài bảo con dâu đi hầm táo đỏ và lê đông lạnh.
Dưới ánh mắt của hai cô giáo, Vương Lập Xuyên ngoan ngoãn làm bài, không vội chạy đi hỏi, sợ lát làm sai, cô giáo thì thôi, nhưng bà nội cậu nhất định sẽ lại cho cậu bé một bạt tai.
Tay bà nội cậu to, dù sao cậu cũng không chịu nổi.
Chờ cậu nhóc làm bài xong, đám người Giang Hựu Đào cũng định trở về, lúc đi trên tay mỗi người cầm theo quả lê.



Bạn cần đăng nhập để bình luận