Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 68 - Khoe mẽ



Chương 68 - Khoe mẽ



Chương 68: Khoe mẽ
Cô ta theo nhà họ Tô kết nhóm, chỉ cần mỗi tháng cho mấy đồng tiền phí củi lửa và nước là được, lương thực chính cô ta mang qua, còn về những thứ khác, nhà bí thư chi bộ ăn gì, cô ta ăn nấy.
Triệu Vĩnh Lan cảm thấy cho dù nhà bí thư chi bộ có như thế nào, đồ ăn cũng sẽ không kém ở điểm thanh niên trí thức.
Sau khi nói xong, Triệu Vĩnh Lan cầm hộp cơm đi ra ngoài, eo và sống lưng cô ta thẳng tắp, rõ ràng là đi đến nhà bí thư chi bộ ăn chực cơm, lại đi rất hùng dũng oai vệ, tư thế hiên ngang.
Trong phòng bếp một lúc lâu cũng không thấy ai lên tiếng.
Sau cùng vẫn là Giang Hựu Đào nói: “Tôi đi nhóm lửa nấu cơm, mọi người đều đói bụng rồi nhỉ?”
“Để tôi giúp cô.” Cố Niệm Vi xắn tay áo, Lý Vân Anh cũng theo sau nói: “Tôi đi hái rau."
Dưới sự chung sức hợp tác của ba người, bữa cơm này làm vừa nhanh vừa ngon, trên bàn cơm thiếu mất một người, trống không nhiều chỗ, chẳng ai cảm thấy không quen.
Thậm chí khóe miệng của Lưu Anh Tuấn và Trương Tuệ Tuệ còn mang theo nụ cười.
Mỗi lần Triệu Vĩnh Lan lấy ra khẩu phần lương thực luôn ít đi một chút, ăn không no sẽ tìm bọn họ xin, bọn họ không cho lần một lần hai còn được, nhiều lần đều không cho Triệu Vĩnh Lan, cô ta nhất định sẽ viết thư về cáo trạng.
Hiện tại Triệu Vĩnh Lan ra ngoài kết nhóm với người trong thôn, xem như khẩu phần lương thực của bọn họ có thể được bảo vệ, đổi thành người khác, có ai mà không vui chứ?
Cơm nước xong xuôi trở về ký túc xá chưa được bao lâu, Triệu Vĩnh Lan đã quay về, trên mặt cô ta mang theo nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên đối với đồ ăn trưa này hết sức hài lòng.
Cô ta nhìn mọi người nằm trên giường đất, làm bộ không thèm để ý nói qua thực đơn trưa nay của nhà họ Tô.
Khoai tây sợi xào, cải trắng hầm, canh trứng cà chua, số lượng nhiều ăn bao no, còn rất ngon, quan trọng nhất là không cần cô ta đi nhặt củi lửa.
Giọng điệu khoe khoang này khiến người nghe cực kỳ cạn lời.
Lý Vân Anh nói: “Đây là ngày đầu tiên cô qua đó, nhà họ Tô chắc chắn phải nấu đồ ăn ngon, chờ qua mấy ngày nữa nếu vẫn là đồ ăn ngon như thế, cô lại đến nói với chúng tôi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, buổi chiều còn phải làm việc, tranh thủ thời gian ngủ đi.”
Đồ tể còn biết trước khi giết heo phải cho heo ăn đến béo trắng mập mạp, ở trong mắt người ta, Triệu Vĩnh Lan đâu khác gì con heo?
Hơn nữa khoai tây xào, cải trắng hầm, canh cà chua trứng, có gì mà khoe, làm như là món ngon không bằng? Ngoại trừ bọn họ không có canh trứng, những thứ còn lại không phải là những món mà hàng ngày điểm thanh niên trí thức bọn họ ăn sao?
Có gì tốt mà khoe?
Triệu Vĩnh Lan không nhận được phản ứng như mong muốn, cô ta có chút không vui, nhưng vẫn ngậm miệng lại, bởi vì kinh nghiệm vô số lần trước đó cho cô ta biết, cô ta nổi giận ầm ĩ cũng không dùng được gì, cô ta không phí công nữa.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, lúc này Giang Hựu Đào mới tĩnh tâm xem xét hệ thống.
Cô kiểm tra balo trước, kẹo trái cây, bánh bao thịt, hạt dưa đều được để thật tốt trong đó, cô lại ấn mở trung tâm mua sắm ảo, số dư góc bên phải hiển thị 1, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trong khoảng thời gian này, cảm giác nôn nóng trong lòng Giang Hựu Đào vô thức giảm bớt đi vài phần.
Có 1 dưa tệ, 10 dưa tệ còn xa sao?
Giang Hựu Đào đóng lại trung tâm mua sắm ảo trong hệ thống, ấn mở kệ sách, trên quyển sách thuộc về Cố Niệm Vi kia nhiều thêm một khoanh tròn màu trắng, thanh tiến độ 0.5 kia, mắt thường gần như không nhìn thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận