Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 692 - Việc ác



Chương 692 - Việc ác



Chương 692: Việc ác
Ở quần thể nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh.
Có lẽ trong đám bọn họ có người nhân phẩm không tốt lắm, nhưng bọn họ mặc quân trang vào, bọn họ là người dân chúng vô cùng tin tưởng.
Bọn họ là người có thể phó thác cả đời.
Giống như năm đó trong kiếp trước, gần nhà bọn họ xảy ra hồng thủy, là những người tham gia quân ngũ này cứu bọn họ ra khỏi nước.
Bọn họ có người còn nhỏ như vậy, mới mười mấy tuổi, nhưng từ trước tới nay bọn họ chưa từng kêu một tiếng khổ một tiếng mệt.
Đội trưởng Hứa tiễn Giang Hựu Đào đến dưới lầu, trước khi Giang Hựu Đào lên xe, nhanh chóng mua một lọ dầu gội đầu không nổi tiếng trong cửa hàng.
Khi đội trưởng Hứa nói tạm biệt với cô, cô nhét dầu gội đầu vào trong lòng đội trưởng Hứa:
“Dầu gội đầu này có hiệu quả mọc tóc không tệ, đội trưởng Hứa có thể thử xem.”
Giang Hựu Đào không nói với đội trưởng Hứa nữa, lên xe khởi động xe rời đi.
Đội trưởng Hứa ôm một chai dầu gội đầu to, nghe thấy là dầu gội thì xoay người đi về phía ký túc xá.
Ông ta nên tranh thủ thời gian đi gội đầu, hiện giờ tóc ông ta rụng quá nhiều, lần trước ông ta trở về, đám nhóc trong viện đều gọi ông ta là ông nội.
Rõ ràng ông ta là bác cả của bọn họ!
Đúng là quá tổn thương trái tim ông ta.
Nếu thuốc mọc tóc này thật sự dùng ổn, đội trưởng Hứa quyết định lập bài vị cho Giang Hựu Đào mỗi ngày cung phụng!

Ban đêm Giang Hựu Đào xem hết một bộ phim kinh điển đời trước với Hệ Thống Ăn Dưa, nằm trên giường mới ngủ, cô bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức.
Hệ Thống Ăn Dưa giống như động vật ăn dưa trong ruộng dưa, thấy Giang Hựu Đào tỉnh dậy thì vô cùng hưng phấn: [Ký chủ ký chủ, bùa thẩm phán bắt đầu có tác dụng rồi.]
Giang Hựu Đào lập tức hết sạch buồn ngủ: [Mau mau truyền hình ảnh tới đây.]
Vừa dứt lời, hệ thống chiếu hình ảnh trước mặt Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào thay đổi tư thế thoải mái chuyên tâm xem.
Hệ Thống Ăn Dưa lại tiến bộ, đều biết tạo hiệu ứng.
Giống y như phim truyền hình, mới đầu quay cảnh gần cho Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào thấy bốn phía nhà Tiêu Thành Bình nằm không chỉ một quân nhân, thậm chí là Cố Hán Thân cũng không nhịn được tới đây theo dõi.
Chủ yếu là tháng trước, người mau xuyên Hà Huấn Nhiêu tự bạo, đám Cố Hán Thân lập tức nhàn nhã hơn.
Lần này xuất hiện nhân vật như Tiêu Thành Bình, có khả năng còn là người thường đâm sau lưng chiến hữu ở trên chiến trường, chỉ cần là quân nhân không có việc gấp trong người đều sẽ đến.
Bọn họ là người nổi bật từng quân khu ngàn chọn vạn tuyển tuyển ra được, các hạng mục năng lực đều trên Tiêu Thành Bình.
Buổi tối Tiêu Thành Bình trở về sẽ ăn cơm tắm rửa ngủ theo thường lệ, đối với việc đám Cố Hán Thân đang theo dõi, Tiêu Thành Bình không phát hiện ra.
Lúc này Tiêu Thành Bình nằm mơ.
Anh ta mơ thấy chiến hữu trước đây của anh ta, bọn họ còn là tướng mạo chừng 20 tuổi, bọn họ đều đang chơi bóng rổ, thấy anh ta bọn họ đều dừng lại, vẫy tay với anh ta.
Tiêu Thành Bình không kìm nén nổi đi theo, anh ta giống như thành người trong mơ, mừng rỡ trong lòng anh ta khiến anh ta không nhịn được sợ hãi.
Ngay khi anh ta sắp tới gần bọn họ, gương mặt của bọn họ lập tức thay đổi.
Trên người bọn họ đầy vết thương, đứt tay gãy chân đối với bọn họ rất bình thường.
Bọn họ vừa đề phòng, vừa cẩn thận rút lui.
Tuyến đường rút lui của trận chiến này là Tiêu Thành Bình định ra, anh ta biết rõ nếu mình còn đi lên phía trước, như vậy người của tiểu đội này ngoại trừ anh ta ra, sẽ không còn ai sống sót.
Tiêu Thành Bình ở trong mơ từng do dự, nhưng cuối cùng anh ta vẫn dẫn theo bọn họ đến vòng vây của kẻ địch.
Một trận đánh nhau kịch liệt nổ ra, trong tiểu đội của anh ta chỉ còn lại anh ta và đội trưởng Bạch Ngọ.
Cuối cùng bọn họ rút lui đến chỗ an toàn, Bạch Ngọ đang xử lý vết thương, anh ta không chút do dự cắm dao găm nhặt được trên chiến trường lên lưng Bạch Ngọ.
Nhiều năm như vậy, Tiêu Thành Bình vẫn luôn không quên được ánh mắt khiếp sợ của Bạch Ngọ lúc trước.
Tiêu Thành Bình nhìn mình giết chết Bạch Ngọ, sau đó anh ta thấy Bạch Ngọ đột nhiên xoay người lại:
“Thành Bình, tôi coi cậu thành đội hữu tin tưởng nhất, vì sao cậu lại làm như thế với tôi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận