Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 211 - Áp giải



Chương 211 - Áp giải



Chương 211: Áp giải
Loại thương tổn này, Cố Niệm Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cả người khó chịu.
“Tên lưu manh kia đâu rồi?” Cố Niệm Vi hỏi, cô ấy hơi siết tay lại, nếu tên lưu manh ở trước mặt cô ấy, cô ấy muốn đánh nát đầu anh ta.
Trương Tuệ Tuệ hít sâu một hơi, đáp: “Tôi và Lưu Anh Tuấn trói tên lưu manh kia lại, hiện tại ở trong một cái bẫy mà thợ săn trên núi Trương gia thôn gần đó để lại, chúng tôi đã thương lượng qua, chờ đến khi trời tối lại kéo anh ta từ bẫy rập lên, đưa đến đồn công an.”
Bọn họ không thể đưa đi vào ban ngày, thậm chí ngay cả một chút khác thường cũng không thể lộ ra bên ngoài.
Bị một người đàn ông cướp đi là chuyện chưa từng nghe thấy ở công xã Tảo Hương, nếu nói ra, chuyện này nhất định sẽ bị lưu truyền rộng rãi, đối với Triệu Vĩnh Lan mà nói không phải chuyện tốt gì.
Trên thế giới này luôn có một loại người ghê tởm như thế, bọn họ không quan tâm sự tình đúng sai, chỉ biết dùng đầu óc bị chó ăn mất một nửa của mình để tự hỏi vấn đề, bọn họ chỉ biết nói, không có lửa sao có khói, nếu không vì sao tên lưu manh kia không đi cướp người khác lại chỉ chọn Triệu Vĩnh Lan?
Nhất định là do Triệu Vĩnh Lan thông đồng, hắn ta mới có thể làm như vậy.
Có người sẽ càng nói, ai biết Triệu Vĩnh Lan bị khiêng đi bao lâu, nói không chừng chuyện tốt đã thành, bọn họ sẽ đem thứ dơ bẩn, hạ lưu nhất phỏng đoán lên người Triệu Vĩnh Lan, thậm chí còn yêu cầu Triệu Vĩnh Lan gả cho tên lưu manh kia.
Thế giới này luôn không công bằng như thế, ở trong việc nam nữ, mọi người luôn lựa chọn chỉ trích phụ nữ, giống như chuyện của Triệu Xuân Hoa, La Học Dân và Tô Trường Sơn, rõ ràng hai bên đều có sai, đều đáng bị chỉ trích, nhưng Triệu Xuân Hoa thừa nhận nhiều quá đáng hơn.
Giang Hựu Đào lập tức nói với Lý Vân Anh: “Để em đi cùng, sức lực của em lớn.”
Trong khoảng thời gian này Giang Hựu Đào không giấu diếm chuyện sức lực của mình lớn, đây là chuyện mà toàn bộ điểm thanh niên trí thức đều biết.
Lý Vân Anh gật đầu: “Chúng ta đều đi, lát nữa chúng ta khiêng tên lưu manh kia đi, một nhóm người đưa hắn ta đến đồn công an, một nhóm người đến gõ cửa chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Dương phụ trách điểm thanh niên trí thức Tảo Hương là người ngay thẳng, sau khi xảy ra chuyện của Vương Viện, ông ấy rất xem trọng công tác với Nghiêm Thủ Tắc, xảy ra loại chuyện này, ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta.”
“Được.”
Triệu Vĩnh Lan lau nước mắt: “Con mẹ nó Hạ Hà Vũ, trước nay bà đây không trêu chọc qua cô ta, cô ta tính kế tôi làm cái gì, thù này, sớm muộn gì tôi cũng báo.”
Trước đó Triệu Vĩnh Lan còn nửa tin nửa ngờ với chuyện Giang Hựu Đào nói, thời gian dài như vậy chưa thấy Hạ Hà Vũ có hành động gì, trong lòng cô ta còn cười Giang Hựu Đào nghĩ sai, hôm nay trên đường lên công xã còn cùng Lưu Anh Tuấn và Trương Tuệ Tuệ nói qua về chuyện này, mặc dù bọn họ cảm thấy nên phòng bị, nhưng vẫn cảm thấy Giang Hựu Đào có chút chuyện bé xé ra to.
Kết quả còn chưa nói bao lâu đã bị vả mặt bốp bốp bốp.
Đêm đã khuya, hơn 9 giờ, Vương Thiện Hỉ gõ cửa bọn họ, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi về phòng mặc thêm áo, đi theo mọi người ra ngoài.
Niên đại này không có hoạt động giải trí gì, mọi người ngủ từ sớm, bọn họ không đi lối cổng thôn mà trực tiếp xuyên qua ngọn núi nhỏ phía sau điểm thanh niên trí thức, vòng qua một đoạn đường đất.
Bọn họ đi lặng yên không một tiếng động, ngay cả nhà họ Tô gần bên cũng chưa phát hiện.
Ra khỏi phạm vi Liễu Thụ Câu, Cố Niệm Vi và Triệu Vinh Quang mở đèn pin của bọn họ.
Bọn họ ai cũng không nói gì, một đường chạy nhanh, chưa đến hai mươi phút, dưới sự dẫn dắt của Lưu Anh Tuấn tìm được tên lưu manh bị trói tay trói chân bịt miệng trong bẫy rập.
Tên lưu manh ở trong bẫy rập đã một buổi chiều, lúc đầu anh ta còn kêu to, đáng tiếc đoạn đường này tương đối hẻo lánh, người đào bẫy hoàn toàn không đi qua, mắt thấy trời tối đen, tên lưu manh không dám hô to, sợ dẫn đến mãnh thú trên núi.
Đột nhiên thấy có ánh sáng chiếu tới, tên lưu manh mở mắt kêu ô ô ô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận