Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 200 - Bắt gian



Chương 200 - Bắt gian



Chương 200: Bắt gian
Phiên chợ còn chưa kết thúc, người còn rất đông, đám người Giang Hựu Đào đi dạo theo dòng người, đột nhiên khuỷu tay của Giang Hựu Đào bị Triệu Vĩnh Lan huých một cái: “Mấy người nhìn xem, kia có phải Tô Dương không?”
Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người chú ý, đám người Giang Hựu Đào nhìn theo tay Triệu Vĩnh Lan, quả nhiên nhìn thấy Tô Dương đi dạo phố cùng một nữ thanh niên ăn mặc không tồi, cử chỉ của hai người bọn họ cực kỳ thân mật, thường nhìn nhau cười.
Trương Tuệ Tuệ nhìn thế là đủ rồi: “Lá gan của Tô Dương kia lớn thật đấy, ngày như hôm nay cũng dám lộ liễu.”
Tô Dương thấy có người đang nhìn bọn họ, quay đầu nhìn thấy được mấy người thanh niên trí thức Giang Hựu Đào, sắc mặt không chút thay đổi, nữ thanh niên kia cũng nhìn thấy đám người Giang Hựu Đào, ánh mắt cô ta chủ yếu dừng trên người mấy nữ thanh niên trí thức, cười hỏi: “Anh quen à?”
“Mấy thanh niên trí thức xuống thôn bọn anh.” Tô Dương đáp.
Người nữ kia gật đầu: “Đi thôi, buổi chiều em còn phải về huyện thành nữa, Tô Dương, chuyện mà anh đã hứa với em, anh đừng quên đấy.”
“Em yên tâm.” Hai người xoay người định đi, đúng lúc này biến cố đột nhiên phát sinh, không biết Hạ Hà Vũ từ chỗ nào xông ra, đi về phía Tô Dương, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, Hạ Hà Vũ đã tát một cái lên mặt nữ thanh niên bên cạnh Tô Dương.
Trong nháy mắt mặt nữ thanh niên kia sưng lên, cô ta che mặt: “Hạ Hà Vũ, cô có bệnh à?”
Hạ Hà Vũ nhìn chằm chằm nữ thanh niên này, mắt như bốc hỏa, đời trước chính người phụ nữ này chen ở giữa cô ta và Tô Dương suốt hai năm, khiến cô ta đau đớn muốn chết, sau khi sống lại Hạ Hà Vũ vẫn luôn dây dưa với Tô Chính Đường, không quản chuyện giữa Đường Tiểu Thanh và Tô Dương.
Hiện tại gặp mặt, thật đúng là hận cũ hận mới tất cả đều cùng tới.
“Đường Tiểu Thanh, tôi coi cô là bạn tốt nhất của mình, cô lại lén lút đi dạo phố với chồng tôi, chẳng lẽ cô không làm tôi thất vọng sao?”
Đường Tiểu Thanh tát trả về: “Chính cô không trông được chồng mình, tới tìm tôi làm gì? Cô xem trọng anh ấy sao, hơn nữa tôi và chồng cô chẳng có chuyện gì cả, tôi chỉ đến nhờ anh ấy giúp tôi xử lý một ít chuyện mà thôi, anh ấy tiễn tôi ra cửa, sao tôi phải xin lỗi cô?”
Hai người đánh nhau trên đường, người đi ngang qua đều dừng bước, mọi người đều tự giác vây quanh ba người Tô Dương.
Hạ Hà Vũ đánh Đường Tiểu Thanh không chút nương tay, đương nhiên lúc Đường Tiểu Thanh đánh trở về cũng dùng sức 10 phần, Hạ Hà Vũ bị cô ta đánh đến nghiêng mặt sang một bên, Hạ Hà Vũ muốn đánh lại, nhưng bị Tô Dương giữ lấy cổ tay.
“Hạ Hà Vũ, cô muốn ầm ĩ đến khi nào?” Ánh mắt Tô Dương nhìn Hạ Hà Vũ tràn đầy chán ghét, hành động của Hạ Hà Vũ trong khoảng thời gian này khiến Tô Dương mất hết thanh danh, cũng khiến Tô Dương mất sạch hảo cảm với cô ta.
Hành động này của Tô Dương giống hệt với kiếp trước lúc Hạ Hà Vũ mới phát hiện anh ta ở bên ngoài có người, khiến cho trong lúc nhất thời cô ta không phân biệt được là hiện thực hay hư ảo, tức giận bao trùm lấy đầu óc cô ta: “Tô Dương, anh không thấy có lỗi với tôi à? Vì gả cho anh, tôi đã từ bỏ tất cả, anh làm vậy không khiến tôi thất vọng sao?”
Nước mắt Hạ Hà Vũ chảy xuống, cô ta từng thật lòng thích Tô Dương, ở kiếp trước, cha mẹ dành kỳ vọng rất cao với cô ta, lúc học cấp hai, cô ta và Tô Chính Đường kết đối tượng bị cha mẹ của cô ta biết.
Chỉ là còn chưa đợi bọn họ áp dụng hành động gì, cô ta và Tô Chính Đường đã chia tay.
Lên cấp ba, Hạ Hà Vũ nhận được bài học từ cấp hai, lúc kết làm đối tượng với Tô Dương, cô ta cực kỳ cẩn thận.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta muốn kết hôn với Tô Dương, cha mẹ cô ta cực kỳ tức giận, cha cô ta kiên quyết không đồng ý, cô ta tuyệt thực hai ngày, cha cô ta mới đồng ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận