Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 301 - Thịt dê



Chương 301 - Thịt dê



Chương 301: Thịt dê
“Chú Vương, chú mau vào trong nhà ngồi đi, trời đổ tuyết lớn như vậy còn đánh xe, chắc là bị lạnh rồi.”
Lão Vương Đầu là người quản lý gia súc của Liễu Thụ Câu, trong đội có việc cần dùng đến bò, về cơ bản đều do ông ấy quản lý.
Lúc Giang Hựu Đào mới xuống nông thôn cũng là do Lão Vương Đầu đón bọn họ.
Lão Vương Đầu là một người góa vợ, theo người trong thôn nói, năm đó người Nhật qua tác oai tác quái bên này, ngày đấy vợ ông ấy dẫn theo con về nhà mẹ đẻ vội chịu tang, còn chưa đi đến nhà mẹ đẻ đã bị lính Nhật giết hại.
Lúc đó trong nhà Lão Vương Đầu có chút việc nên không đi theo, sau khi vợ con chết, ông ấy cảm thấy tự trách, cả đời không lấy vợ nữa.
Tính tình ông ấy tốt bụng, trước đó phần lớn cứt bò trong sơn động của Từ Mãn Thu đều do ông ấy cho, có đôi khi ông ấy có đồ ăn ngon, gặp Từ Mãn Thu sẽ cho cô bé một phần.
Lão Vương Đầu đánh xe bò vào trong sân.
Ông ấy lo lắng đứa nhỏ Từ Mãn Thu kia bị mấy người Giang Hựu Đào bắt nạt, dù sao cũng phải đến thăm một chuyến mới an tâm.
Từ Mãn Thu còn đang trong phòng ngủ, Giang Hựu Đào dẫn Lão Vương Đầu vào trong không thích hợp cho lắm, cho nên dẫn ông ấy đến phòng bếp của bọn họ.
Cô học theo cách làm của khu vực Tây Nam, đào một bếp sưởi ở giữa nhà, mỗi ngày trước khi đi ngủ chôn ít than, lúc cần cho củi lửa, một lát là cháy.
Giang Hựu Đào rót cho ông ấy một cốc nước ấm, Lão Vương Đầu hơ lửa, uống nước âm, cảm thấy cơ thể bị đông lạnh dần dần thoải mái.
Từ Mãn Thu nghe thấy đối thoại của hai người Giang Hựu Đào và Lão Vương Đầu, vội vàng xuống giường, trên người cô ấy mặc áo giữ nhiệt Giang Hựu Đào lén đưa cho, bên ngoài mặc áo lông vũ mà Cố Niệm Vi lén đưa, lại mặc thêm áo bông ra ngoài.
“Chị Đào Đào, em nghe thấy giọng chú Lão Vương, có phải ông ấy đến không?” Từ Mãn Thu còn chưa đến, giọng đã tới.
Lão Vương Đầu nghe thấy giọng nói giòn tan của Từ Mãn Thu, trong lòng thả lỏng, chờ đến khi ông ấy nhìn thấy Từ Mãn Thu mặc một thân quần áo mới đã hoàn toàn yên tâm.
Nhà giàu nhất trong thôn bọn họ cũng không cho nổi cháu gái một áo bông mới đâu, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Cố có thể làm áo bông mới cho Từ Mãn Thu, chứng minh bọn họ thật sự coi Từ Mãn Thu là người một nhà.
“Ừ, trong đội sắp chia lương thực, chú qua đón mấy đứa về.” Lão Vương Đầu cười ha ha.
Cố Niệm Vi cũng dậy.
Giang Hựu Đào bận rộn nấu cơm, Lão Vương Đầu nói không cần, ông ấy ăn xong mới đến.
Từ Mãn Thu nói: “Chú Lão Vương, tay nghề nấu ăn kia của chú, màn thầu và bánh bột ngô còn làm ra cứng hơn cả đá, trời lạnh như vậy, ăn bánh bột ngô và màn thầu sau chịu được? Vẫn là ăn chút gì đó ở đây, chị Đào Đào nấu bánh canh rất ngon.”
Lão Vương Đầu thấy Từ Mãn Thu nói chuyện, lúc này mới đồng ý.
Giang Hựu Đào làm thêm một bát mì, lúc chuẩn bị ăn, Phó Thiệu Hoa đến.
Anh xách theo một túi thịt dê.
“Ngày hôm qua tôi qua Hà Lặc Câu đưa thư, đúng lúc nhìn thấy chỗ bọn họ có nhà đụng dê, tôi mua ít thịt dê tươi, chỗ tôi ở các cô cũng biết rồi đó, không cách nào nấu được, cho nên tôi định đưa qua đây cùng các cô kết nhóm ăn.”
Thịt dê đấy, Giang Đình xuyên qua lâu như vậy còn chưa được ăn.
Cô nhìn thoáng qua túi đồ mà Phó Thiệu Hoa mua, có hai, ba cân thịt dê, mỡ nạc đan xen, ngoại trừ cái đó còn có xương sống lưng dê.
Xương sống lưng dê là đồ tốt, về sau hầm lên rất ngon.
“Trong thôn sắp chia lương, chúng tôi định về đó một chuyến, hay là hai ngày nữa chúng ta ăn?”
Tuyết lớn như vậy, Phó Thiệu Hoa để ở ký túc xá cũng không sao, chủ yếu anh muốn ở bên Giang Hựu Đào nhiều hơn, gia tăng tình cảm đôi bên.
Thịt dê này anh mua không tốn bao nhiêu tiền, chia cho người khác ăn, anh cũng không đau lòng, vì thế nói.
“Thế thì hay quá, đúng lúc tôi và Vương Thiện Hỉ đã lâu không gặp, hôm nay qua đó tán gẫu với anh ta, buổi tối ăn cơm, nếu tuyết lớn, tôi ngủ chỗ anh ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận