Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 349 - Gặp mặt



Chương 349 - Gặp mặt



Chương 349: Gặp mặt
Người tên Đường Uyển này chính là một trong số đó.
Nhà cô ấy ở ngay sau hẻm Hạnh Phúc – hẻm Đồng Phúc.
Từ Mãn Thu còn cùng cô ấy học đan len.
Năm nay Đường Uyển lớn hơn Từ Mãn Thu hai tuổi, 17 tuổi.
Đồng thời cô ấy cũng là chị gái của tên ngốc công xã.
Nghe nói cô ấy muốn kén rể ở nhà, vì chăm sóc tên ngốc kia.
Mỗi ngày đám người Giang Hựu Đào đi sớm về muộn, không quen với cô ấy, ngày thường gặp mặt chào hỏi qua mà thôi.
Nghe thấy tên mình, Đường Uyển quay đầu lại trong đám người, thấy Từ Mãn Thu vẫy tay với mình, Đường Uyển làm như không thấy, xoay người về.
Từ Mãn Thu có chút sững sờ: “Chị Đường Uyển sao thế, sao không để ý đến em nữa?”
Giang Hựu Đào nói: “Em xem, tên ngốc đó lại sắp cởi quần đi tiểu, chị Đường Uyển của em nhất định không có thời gian quan tâm đến em rồi.”
Tên ngốc kia đã 14 – 15 tuổi, trái lại dáng dấp cao to, điển hình chỉ lớn về vóc dáng, chỉ số IQ không cao.
Giang Hựu Đào vừa dứt lời, cậu ta lập tức cởi quần đi tiểu trước mặt mọi người.
Gần chỗ Giang Hựu Đào có hai người phụ nữ đứng hứng gió tán gẫu, nhìn cảnh này, trong đó có người ồ lên: “Tên ngốc này đầu óc có vấn đề, nhưng chim không nhỏ đâu.”
Lời này nói ra, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi còn chưa rời đi, bọn họ không hẹn mà gặp cùng đưa mắt dừng lại trên người tên ngốc.
Lại cảm thấy không quá thích hợp, vội vàng rời mắt.
Có người phụ nữ tiếp lời: “Sao thế, cô thích à, cô chơi chim to của cha người ta Đường Đại Lâm còn chưa đủ, còn muốn chơi con trai ông ta?”
“Cô ăn nói linh tinh gì thế, tôi chơi chim Đường Đại Lâm lúc nào, nếu để cho Hà Thúy Thảo biết, bà ta không xé rách tôi hả?”
“Ha ha, cô còn không chịu thừa nhận, lần trước tôi đến Hạ Hà Loan, thấy hai người ở trong bụi cỏ bên sông, cô nói xem, hai người ở trong đó làm gì, tiếng rên của cô, tôi ở trên cầu còn nghe thấy.”
“Ả đàn bà này, cô nói lung tung cái gì? Ngứa hả, sao cô không qua, để Đại Lâm giúp cô ngăn ngứa!” Đám bà thím càng nói càng thái quá.
“Tôi không dám, chỉ có cô gan lớn…”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi không chớp mắt đi qua bên người bọn họ, lỗ tai Từ Mãn Thu đỏ lên.
Bọn họ vừa đi, hai người phụ nữ kia kết thúc đề tài sắc tình vừa rồi, chuyển hướng về bọn họ:
“Ba cô gái này dáng dấp thật xinh đẹp, con gái công xã chúng ta không kém, nhưng so với bọn họ còn kém chút.”
“Khí chất, cái đó gọi là khí chất, dù sao cũng là cô gái từ thành phố xuống, khí chất của người trong thành phố sẽ không giống, ngay cả cô cháu gái của Từ Lương Tài cũng trở nên xuất chúng.”
Theo đám người Giang Hựu Đào dần đi xa, tiếng của hai người phụ nữ dần không nghe được nữa.
Đám người Giang Hựu Đào cũng đến tiệm cơm quốc doanh.
Giờ cơm, tiếng người trong cửa hàng quốc doanh huyên náo, ba người Giang Hựu Đào xuất hiện ở cửa ra vào, Phó Thiệu Hoa là người đầu tiên chú ý đến, vội vàng chạy ra đón.
Hai người đàn ông ngồi cùng bàn với Phó Thiệu Hoa, trong đó một người tuổi tác sêm sêm Phó Thiệu Hoa, một người khác lớn hơn bọn họ hai tuổi, anh ta chẳng nói chẳng cười, khí chất có chút lạnh lùng.
Thiếu niên cùng tuổi với Phó Thiệu Hoa, chỉ vào bóng dáng của Phó Thiệu Hoa nói.
“Anh nhìn đi, Phó Thiệu Hoa bị rót bùa mê gì vậy, người ta vừa xuất hiện, cậu ấy đã hấp tấp chạy ra ngoài đón, anh nói xem, Phó Thiệu Hoa như vậy, nếu để cho đám phụ nữ trong đại viện chúng ta thấy sẽ nói gì?”
Người đàn ông bị anh ta hỏi câu này, liếc mắt qua bên kia, ánh mắt hơi dừng một chút, uống một ngụm trà, không nói chuyện.
Phó Thiệu Hoa đã dẫn đám người Giang Hựu Đào đến trước bàn cơm.
Giang Hựu Đào cởi mũ và khăn quàng cổ ra, Phó Thiệu Hoa lập tức nhiệt tình giới thiệu hai bên.
“Đào Đào, để tôi giới thiệu cho các cô, đây là ban chơi từ nhỏ với tôi, tên Quách Khải An, đây là anh họ tôi, tên Thiệu Hồng Niên, Khải An, anh Niên, đây là Giang Hựu Đào, đây là bạn của cô ấy tên Cố Niệm Vi, em gái cô ấy, Từ Mãn Thu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận