Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 489 - Mắng



Chương 489 - Mắng



Chương 489: Mắng
Không có những thứ đó, cô ta không là gì, trọng sinh cũng không thể tăng chỉ số thông minh cho cô ta.
Thậm chí vì trọng sinh thêm bàn tay vàng, cô ta càng cuồng vọng tự đại, nhìn người nào cũng kèm theo khinh miệt.
Sau khi không có tác giả kia, Chu Ngọc Dĩnh không còn nuông chiều Giang Mẫn như thời gian trước nữa, nhất là khi Giang Mẫn mở miệng nói như vậy, là thứ duy nhất sau khi mẹ cô ấy lâm chung để lại cho cô ấy.
Cô ấy bóp chặt bả vai của Giang Mẫn, nhìn chằm chằm cô ta:
“Em cầm ngọc bội của chị? Em cầm lúc nào? Lấy ở đâu ra?”
Mẹ Chu Ngọc Dĩnh chết sớm, ngọc bội kia là niệm tưởng duy nhất bà ấy để lại, đã nhiều năm qua đi như vậy, khi Chu Ngọc Dĩnh nhớ cha mẹ sẽ lấy ngọc bội này ra xem.
Nhưng mà vào một tuần trước, cô ấy tìm kiểu gì cũng không thấy được ngọc bội.
Cửa phòng cô ấy vẫn luôn khóa, chìa khóa nằm trong tay cô ấy, mỗi ngày trước khi đi dạy cô ấy đều khóa kỹ cửa phòng cửa sổ.
Ngọc bội bị mất đi, cô ấy từng hỏi ba anh em Giang gia, nhưng người nào cũng phủ nhận.
Mấy ngày nay Chu Ngọc Dĩnh về nhà là tìm kiếm ngọc bội trong phòng, buổi tối ngủ cũng nằm mơ mình tìm ngọc bội, buổi sáng tỉnh dậy khó chịu muốn chết.
Nếu không phải ngày hôm nay Giang Mẫn chạy đến ầm ĩ, loại tình huống này còn không biết phải tìm bao lâu.
Cho dù là đời trước hay đời này, Giang Mẫn chưa từng bị Chu Ngọc Dĩnh nhìn như vậy.
Khi bị đuổi ra khỏi Chu gia, tất cả lửa giận của Chu Ngọc Dĩnh đều trút lên người Giang Hằng.
Chu Ngọc Dĩnh như vậy khiến Giang Mẫn hơi sợ hãi, cô ta muốn lùi về sau nhưng bị Chu Ngọc Dĩnh nắm thật chặt, cô ta căn bản không cử động được.
Các giáo viên bên trong văn phòng không làm việc của mình, mọi người đều nhìn hai bọn họ.
Cô Trịnh cách Giang Hựu Đào gần nhất, cô ấy tới gần bên cạnh Giang Hựu Đào: “Tôi đã nói rồi mà, đứa nhỏ này không phải đứa bé ngoan.”
Giang Hựu Đào giơ ngón cái với cô ấy: “Cô Trịnh nhìn người thật chuẩn.”
Cô Trịnh đắc ý nâng cao cằm.
Bên kia Chu Ngọc Dĩnh bị tin tức Giang Mẫn lấy ngọc bội còn làm mất kích thích, cô ấy kéo Giang Mẫn đi ra bên ngoài.
“Đi mau, cô lấy ngọc bội nhà tôi đi đâu thì tranh thủ thời gian tìm trả lại cho tôi, sau đó cút ra khỏi nhà tôi!”
Chu Ngọc Dĩnh là một người dịu dàng lương thiện còn kiên nhẫn, chị em Giang gia vào ở nhà cô ấy xong, cho dù ầm ĩ quậy phá tới mấy, cô ấy cũng không nổi giận quá nhiều.
Bởi vì đang yêu nhau với Giang Hằng, cô ấy thật sự coi chị em Giang Mẫn thành em trai em gái của mình.
Không nói tới muốn cái gì thì cho cái đó, nhưng phàm là đồ đám trẻ trên phố có, cô ta cũng có, đám trẻ trên phố không có cô ta cũng muốn có được.
Giang Mẫn cầm đồ Chu Ngọc Dĩnh mua cho cô ta, vừa đắc ý vừa khinh bỉ Chu Ngọc Dĩnh.
Kiếp trước Chu Ngọc Dĩnh cao cao tại thượng cỡ nào, ở kiếp này không phải lấy lòng em gái Giang Hằng là cô ta đấy sao?
Chu Ngọc Dĩnh có thể nhịn những lỗi lầm nhỏ nhặt của bọn họ, bởi vì bọn họ còn nhỏ, có thể chậm rãi dạy dỗ.
Nhưng mà trộm cắp còn sống chết không nhận, sau khi làm mất còn tới tìm chủ nhân là cô ấy, đúng là nhân phẩm và đầu óc có vấn đề.
Có khuyết điểm nhỏ nhặt trong hành động thì có thể dạy dỗ, nhưng có khuyết điểm trong nhân phẩm thì không có biện pháp, đó là tam quan định hình từ khi còn nhỏ, đầu óc thì càng không cần phải nói.
Đã ngu ngốc, cho dù dạy thế nào cũng không thể thông minh được.
Từ trước tới nay Chu Ngọc Dĩnh không biết mình là người yêu ai yêu cả đường đi, hiện giờ cô ấy liếc mắt nhìn Giang Mẫn nhiều một cái, đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Giang Mẫn luống cuống, cô ta trọng sinh trở về là muốn trải qua ngày lành, nhà cô ta bị sập xong vẫn luôn không xây lại, hiện giờ đã mọc đầy cỏ dại.
Ngoại trừ nhà Chu Ngọc Dĩnh ra, không có ai vui lòng thu nhận bọn họ.
Kiếp trước bọn họ bị Chu Ngọc Dĩnh đuổi ra khỏi nhà xong, bọn họ tiến vào ở một gian phòng rách nát thuê gần cơ quan của anh cả cô ta, mùa đông gió lùa, mùa hạ mưa dột, anh cả cô ta còn không phải là người cẩn thận, ngay cả cơm đều không làm tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận