Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 477 - Oán phu



Chương 477 - Oán phu



Chương 477: Oán phu
Giang Hựu Đào nhanh chóng đi rửa mặt, Phó Thiệu Hoa cũng từ bên ngoài tiến vào.
Giang Hựu Đào đánh răng rửa mặt xong mới nói chuyện với anh: “Sao hôm nay anh tới sớm như vậy?”
Giang Hựu Đào đã xem qua đồng hồ, lúc này mới hơn 6 giờ, chỉ có điều vì trời sáng sớm nên có vẻ như đã muộn.
Phó Thiệu Hoa nhìn Giang Hựu Đào không nói chuyện, có chút u oán.
Anh xem như hiểu rõ người phụ nữ Giang Hựu Đào này căn bản không có tim, chỉ cần anh không xuất hiện, cô không nhớ nổi anh!
Dưới biểu cảm lên án của Phó Thiệu Hoa, Giang Hựu Đào suýt nữa nghĩ rằng mình là người đàn ông cặn bã.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận một lát, cô cũng ở huyện thành lâu như vậy, đúng là không nhớ tới Phó Thiệu Hoa.
Vừa nghĩ như vậy, cô thật sự có chút xấu xa.
Giang Hựu Đào ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, anh vừa dậy là tới đây ngay.” Khoảng thời gian này Phó Thiệu Hoa bận rộn nhiều việc, người đưa thư phụ trách đưa thư với anh bị ngã gãy chân, toàn bộ thư của công xã đều do anh đưa.
Sáng sớm anh phải ra cửa, đợi đưa hết trở về nhà cũng đã là buổi tối.
Một tuần qua anh luôn muốn tới tìm Giang Hựu Đào, kết quả lại bị Nghiêm Thanh Hòa ngăn cản.
Cho nên sáng sớm hôm nay vừa tảng sáng, anh đã lập tức đi tới huyện thành.
Sinh nhật của nguyên chủ là tháng chín âm lịch, năm trước Giang Hựu Đào không tổ chức, nhưng năm nay là sinh nhật 18 tuổi, Giang Hựu Đào muốn tổ chức cho nguyên chủ.
Hiện giờ đã là tháng 8, qua mấy ngày nữa là 15 tháng 8, 15 tháng 8 loáng một cái chính là lễ Quốc Khánh.
Hai ngày lễ Quốc Khánh, vừa vặn là sinh nhật của nguyên chủ.
Mà sinh nhật của mình Giang Hựu Đào không biết, đứa bé ở cô nhi viện, đa số là ngày nhặt về sẽ thành ngày sinh nhật.
Giang Hựu Đào nhìn Phó Thiệu Hoa, hỏi anh: “Nghỉ Quốc Khánh, anh có rảnh không?”
Phó Thiệu Hoa lắc đầu: “Anh rảnh, giống như năm trước nằm trong ký túc xá.”
Phó Thiệu Hoa biết rõ sinh nhật của Giang Hựu Đào là ngày nào, anh nhìn Giang Hựu Đào ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Giang Hựu Đào nói: “Đến lúc đó em mời anh đi xem phim.”
Trong thời đại này, nam nữ trẻ tuổi hẹn hò sẽ đi xem phim, cơ bản là định quan hệ ra.
Giang Hựu Đào rất thích Phó Thiệu Hoa, Phó Thiệu Hoa cũng rất tôn trọng cô, bản thân cũng có thể gánh vác được mọi chuyện, còn biết phân biệt đúng sai.
Nếu như là ở kiếp trước, cô ở độ tuổi hiện giờ gặp gỡ Phó Thiệu Hoa, cho dù Giang Hựu Đào động tâm cũng không có gì với anh.
Nhưng đời này thì khác, ở kiếp này cô không cần phát sầu vì việc học, vì sinh tồn, cô có nghề nghiệp vẻ vang, có bạn tốt tri kỷ, cũng có tình thân.
Bên Ứng gia vẫn luôn liên lạc với cô, cách mỗi quý, bên Ứng gia sẽ gửi cho cô hai bộ quần áo mới, kiểu dáng đều là kiểu lưu hành bên Thân Thành hiện giờ.
Trừ những thứ đó ra, tiền và phiếu nước lương thực cũng không ít.
Giang Hựu Đào cũng sẽ gửi một ít đặc sản địa phương cho bọn họ, nói một chút về tình hình gần đây của mình, cùng với ít thuốc tìm được từ trong không gian của hệ thống.
Ở độ tuổi như hoa như vậy, Giang Hựu Đào tràn ngập tình bạn và tình cảm gia đình, cô muốn nếm thử chua ngọt khổ cay của tình yêu.
Mà bên cạnh cô, Phó Thiệu Hoa là người đàn ông ưu tú nhất, quan trọng nhất là anh cũng rất tôn trọng phụ nữ.
Ở bên nhau sắp một năm, cho dù là lúc nào, từ trước tới nay Giang Hựu Đào đều chưa từng nghe được một câu chửi con gái từ miệng anh.
Chuyện này rất hiếm có.
Phó Thiệu Hoa thực sự không dám tin vào lỗ tai mình, mãi đến khi Giang Hựu Đào rửa mặt anh mới kịp phản ứng.
Tươi cười trên mặt anh không che giấu được, miệng đều sắp tới tận mang tai, anh đoạt lấy chậu rửa mặt trong tay Giang Hựu Đào:
“Để anh đổ để anh đổ cho.”
Phó Thiệu Hoa bưng chậu rửa mặt trốn đi, Giang Hựu Đào treo khăn lông lên, cầm kem dưỡng da bôi lên mặt.
Phó Thiệu Hoa bưng chậu rửa mặt đi đổ nước xong trở về trên mặt còn treo nụ cười ngây ngốc, Giang Hựu Đào nhìn anh, cũng nở nụ cười.
Hai người không nói chuyện nhiều lắm, nhưng bầu không khí trong phòng bất tri bất giác trở nên sền sệt, ái muội hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận