Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 136 - Bà nhầm rồi



Chương 136 - Bà nhầm rồi



Chương 136: Bà nhầm rồi
Vào lúc nhìn thấy bí thư chi bộ Tô ngồi xổm trên mặt đất, chút may mắn cuối cùng trong lòng Triệu Xuân Hoa cũng đã không còn.
Chuyện nhiều năm qua giữa bà ta và bí thư chi bộ Tô rốt cuộc cũng lộ ra.
Chu Nguyệt Mai hận Triệu Xuân Hoa hơn ba mươi năm, áp lực hận ý hơn 30 năm.
Bây giờ nhìn thấy Triệu Xuân Hoa, nhưng áp lực hận ý đó dâng lên, bà ta đi nhanh đế, một tát đánh vào mặt Triệu Xuân Hoa.
Da Triệu Xuân Hoa rất trắng, một cái tát rơi xuống, trong nháy mắt mặt bà ta đỏ lên, trên đó là một dấu tay.
Chu Nguyệt Mai lại trở tay tát một cái, bà ta dùng mười phần sức lực, khóe miệng Triệu Xuân Hoa sắp bị đánh đến rỉ máu.
Chu Nguyệt Mai cười đến nước mắt chảy ra: “Triệu Xuân Hoa, bà biết không, ý định muốn đánh bà đã có hơn ba mươi năm.”
“Hơn 30 năm trước, bà mê hoặc Tô Trường Sơn muốn ly hôn với tôi, tôi đã muốn đánh bà, ba mươi năm này, mỗi lần tôi nhìn thấy bà trong thôn, tôi lại hận không thể túm lấy đánh bà một trận.” Chu Nguyệt Mai hận đến mức mắt đỏ lên.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao bà lại tiện như vậy chứ, sao bà lại tiện đến thế, bà thiếu đàn ông đến mức đó sao? Một ngày không ngủ với đàn ông bà ngứa đúng không? Bà ngứa như vậy thì đi bán, bán trên đường cái, có rất nhiều đàn ông muốn ngủ với bà đấy, mấy tên lưu manh du thủ du thực nhiều lắm, bọn họ đều không có gia đình, bà thích ai thì ngủ với người đó, vì sao lại luôn tìm đàn ông có gia đình hả?”
“Bà bảo Tô Trường Sơn ly hôn với tôi, Tô Trường Sơn không nghe bà, có phải bà thất vọng lắm đúng không? Đúng thôi, nếu không phải bà thất vọng với ông ta, sao bà có thể đi tìm đại đội trưởng, đúng chứ?”
Chu Nguyệt Mai đã ảo tưởng qua ngày hôm nay rất nhiều năm, có đôi khi nghĩ đến thất thần.
Hiện tại Chu Nguyệt Mai đã không quản được nhiều như vậy, bà ta chỉ muốn phát tiết hết nghẹn khuất trong những năm qua ra ngoài.
Từ khi bị kéo vào đến hiện tại, cho dù bị Chu Nguyệt Mai đánh cũng được, hay là bị Chu Nguyệt Mai nhục mạ cũng được. Triệu Xuân Hoa vẫn luôn không nói một lời, mãi cho đến khi Chu Nguyệt Mai nói ra câu này.
Bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Nguyệt Mai: “Bà nhầm rồi, ông ấy đồng ý, nếu không phải bà sinh non, các người đã sớm ly hôn.”
Ái chà chà, một đợt dưa chưa xong một đợt dưa khác lại đến, hạt dưa Giang Hựu Đào đang cắn còn rơi xuống đã mặt đất, cô túm lấy tay Cố Niệm Vi sắp rớt đến nơi
Cố Niệm Vi không phải người ăn dưa, đời trước ở trên mạng nhìn thấy đủ loại dưa của minh tinh cũng chỉ liếc mắt một cái là xong việc.
Sau khi xuyên đến đây, cô ấy càng không ít lần nghe được bát quái nông thôn, nhưng chưa một lần náo nhiệt nào khiến cô ấy kích động.
Cô ấy nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Hựu Đào, lại nhìn sắc mặt kích động đến đỏ bừng của cô cũng theo đó kích động lên.
Từ Đại Chủy đã ở bên cạnh bọn họ vỗ đùi.
Mẹ ơi, quá khủng bố, quá kinh khủng.
Một năm sau Từ Đại Chủy bà cũng không sợ thiếu chuyện để nói, trước kia bọn họ đã biết người đàn bà Triệu Xuân Hoa này không an phận, nhưng không nghĩ đến bà ta lại không an phận đến mức đó.
Giỏi lắm, Liễu Thụ Câu tổng cộng có ba lãnh đạo, đại đội trưởng, bí thư chi bộ Tô và kế toán, có hai người quỳ dưới váy bà ta.
Tuồng chúc mừng năm mới ở công xã cũng không dám diễn như vậy.
Quần chúng vây xem kích động theo mức độ khác nhau, có người nghĩ sâu xa, vô thức dừng ánh mắt trên người kế toán.
Kế toán Từ đi theo đại đội trưởng và bí thư chi bộ Tô đến đây, trên mặt không ngừng run rẩy, ông ta hận mình sao lại có lòng hiếu kỳ nặng như vậy làm gì, vừa rồi ông ta về thẳng nhà không được à? Sao lại đi theo đến, bây giờ thì hay rồi, bị người ta hoài nghi, đáng thương cho ông lão sắp 70 tuổi như ông ta còn bị nghi ngờ có quan hệ nam nữ bất chính.
Những ánh mắt đánh giá kia khiến cho kế toán Từ cực kỳ khó chịu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận