Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 274 - Tôi không đắc tội gì với cô đấy chứ



Chương 274 - Tôi không đắc tội gì với cô đấy chứ



Chương 274: Tôi không đắc tội gì với cô đấy chứ
“Cô Lâm này, tôi không đắc tội gì với cô đấy chứ?” Cung Húc Ba không nhịn được mà hỏi ra.
Lâm Mạn Nhu nhìn người đàn ông trước mắt này, cô ta từng thật lòng yêu Cung Húc Ba, nếu không đời trước đâu tiêu nhiều tiền cho anh ta như vậy.
Lúc anh ta vào tù, cô ta cũng từng nghĩ đến việc chờ anh ta đi ra, nhưng khi cô ta đi đến thăm Cung Húc Ba, anh ta lại ác độc nói với cô ta, nếu như năm đó không phải dáng dấp cô ta xinh đẹp, vừa nhìn đã biết dễ dụ, anh ta còn lâu mới ngủ với cô ta.
Đùa bỡn cô ta không đáng một đồng.
Lâm Mạn Nhu cực kỳ hận, vốn dĩ cô ta chỉ muốn sau khi sống lại cùng Cố Hán Thân sống vui vẻ, nhưng Cung Húc Ba lặp đi lặp lại nhiều lần đến trêu chọc cô ta, vậy thì đừng trách cô ta vô tình.
Nhớ đến dáng vẻ kiếp trước Cung Húc Ba đùa giỡn tình cảm của cô, Lâm Mạn Nhu muốn cho Cung Húc Ba nếm thử mùi vị bị người ta đùa bỡn.
Nghĩ một lúc nảy ra chủ ý hay, cô ta chịu đựng hận ý, nói.
“Đâu có, sao thầy Cung lại nói như vậy?”
Đời trước Lâm Mạn Nhu lăn lộn ở phố đèn đỏ nhiều năm, kỹ thuật diễn không tồi, Cung Húc Ba lập tức bị lừa.
“Ồ, là vậy à, tôi còn tưởng cô Lâm bất mãn với tôi đấy.” Hai người cười nói đi vào văn phòng.
Cố Niệm Vi nhìn dáng vẻ đó của bọn họ có chút ngây người, đi đến bên cạnh Giang Hựu Đào, nhỏ giọng nói.
“Vừa rồi lúc chúng ta đi vào, chẳng phải còn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô Lâm với thầy Cung sao? Sao trong nháy mắt đã nói cười rồi.”
Chuyện này Giang Hựu Đào biết.
Đây đều là mưu kế của Lâm Mạn Nhu, cô ta biết tâm địa Cung Húc Ba gian xảo, sau khi sống lại, cô ta thề phải làm cho Cung Húc Ba đẹp mặt, vì thế chủ động câu dẫn Cung Húc Ba, để Cung Húc Ba viết cho cô ta không ít thư tình chua đến rụng răng.
Sau đó trả đũa, nói Cung Húc Ba giở trò lưu manh.
Ở niên đại này giở trò lưu manh sẽ chịu hình phạt, Cung Húc Ba bị phán nhiều năm tù.
Giang Hựu Đào không hiểu mạch não của Lâm Mạn Nhu, nếu người sống lại đều muốn sống tốt với chồng trước tương lai, sao còn dây dưa với tra nam?
Còn dùng thủ đoạn câu dẫn người ta để tố cáo, không sợ lật xe à?
Ỷ vào cái gì? Còn không phải là tin tưởng của chồng trước sao?
Nghĩ như vậy, Giang Hựu Đào cảm thấy chồng trước của Lâm Mạn Nhu quá ngốc, người như vậy vừa chết thế mà có thể làm thể giới nhỏ kia sụp đổ.
Giang Hựu Đào không nghĩ ra, cô trả lời Cố Niệm Vi:
“Thế giới của người trưởng thành, ai mà biết được?”
Một câu hai nghĩa, ánh mắt Cố Niệm Vi sáng lên, ánh mắt nhìn Lâm Mạn Nhu và Cung Húc Ba giống như đèn pha.
“Trâu bò!”
Ngày hôm qua thầy Trương nói, chồng của Lâm Mạn Nhu tham gia quân ngũ, còn là quân nhân có cấp bậc không thấp, thế mà cô ta dám ở bên ngoài làm bậy, con mẹ nó có khác gì thọ tinh thắt cổ?
Cố Niệm Vi cảm thấy chính mình ở bên cạnh nhà Lâm Mạn Nhu, còn làm chung một chỗ với cô ta, sau này tan tầm sẽ không nhàm chán.
Lâm Mạn Nhu là người nói là làm, đến lúc giữa trưa tan học, Lâm Mạn Nhu và Cung Húc Ba đã rất quen thuộc, lúc chào hỏi cực kỳ thân thiết.
Đám người thầy Trương nhìn đều nhíu mày.
Trên đường trở về, cô Lý là giáo viên dạy toán cùng Lâm Mạn Nhu, không nhịn được chạy theo nói với cô ta.
“Cô Lâm, chồng cô khi nào về vậy?”
Đời trước quan hệ giữa Lâm Mạn Nhu và giáo viên công xã Tảo Hương rất lạnh nhạt, vẫn luôn một mình, quan hệ với cô Lý cũng không tốt lắm, đời này bọn họ cũng không thân đến mức có thể bàn chuyện nhà.
Trong nháy mắt cô ta sững người, nhưng vẫn đáp: “Lần trước anh ấy viết thư về, nói là cuối năm nay.”
Đời trước đối với chuyện khi nào Cố Hán Thân trở về, Lâm Mạn Nhu không quan tâm, Cố Hán Thân trở về đúng lúc cô ta và Cung Húc Ba đang thời kỳ mặn nồng, khi đó cô ta còn cảm thấy bực bội.
Bởi vậy cô ta nhớ rất rõ chuyện này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận