Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 312 - Không biết xấu hổ



Chương 312 - Không biết xấu hổ



Chương 312: Không biết xấu hổ
Thậm chí cả đời này Tiêu Tử Thần không làm gì cũng được, cô ấy đều có thể chịu đựng, nhưng Chung Thiển Khê tuyệt đối không chấp nhận phản bội, nhất là phản bội từ người bên gối.
Tiêu Tử Thần muốn giải thích, nhưng vừa mới mở miệng đã bị tát một cái vào mặt, Chung Thiển Khê không muốn nghe anh ta giải thích.
Tiêu Tử Long từ trên mặt đất đứng lên, anh ta không dám liếc mắt nhìn anh trai mình lấy một cái, vội vàng từ trên mặt đất tìm được quần áo run rẩy mặc vào, sau đó ngồi xổm ở góc tường, vẻ mặt sợ hãi nhìn Chung Thiển Khê đang đánh người.
Năm nay Tiêu Tử Long 20 tuổi, nhỏ hơn Tiêu Tử Thần 1 tuổi, năm cùng Tiêu Tử Thần làm ra chuyện kia, anh ta 17 tuổi, đối với Tiêu Tử Thần, anh ta không có tình yêu, chẳng qua cảm thấy làm loại chuyện đó thoải mái, chơi vui mà thôi.
Lúc còn đi học, anh ta học không giỏi, sau khi tốt nghiệp thì chờ ở nhà, đối với người chị dâu Chung Thiển Khê này, anh ta chưa từng coi trọng.
Dù sao chồng chị ta là người mà anh ta có thể tùy tiện đè ở dưới thân làm đồ chơi, làm vợ của một món đồ chơi, anh ta cần gì xem trọng?
Giống như cha mẹ anh ta khuyên anh trai vậy, Chung Thiển Khê có công việc, nhà họ Chung nợ cha anh ta một mạng, Chung Thiển Khê gả đến nhà anh ta, chính là con bò già kiếm tiền.
Mấy ngày Chung Thiển Khê gả đến đây, chị ta quả thật không có tính tình gì, luôn vui cười hớn hở, buổi tối Tiêu Tử Thần không cùng chị ta làm loại chuyện đó, chị ta cũng chẳng giận, chuyện gì cũng không biết, còn đối xử với anh ta cực kỳ tốt.
Hôm nay hai người bọn họ thật sự nghẹn lâu quá.
Từ lúc sắp kết hôn với Chung Thiển Khê, bọn họ đã không làm loại chuyện kia, Chung Thiển Khê đi làm, bọn họ mới bắt đầu, ở trạm thu mua phế phẩm, Tiêu Tử Long tìm được một quyển đông cung, trước khi Chung Thiển Khê trở về, bọn họ đang thử tư thế mới.
Chỉ là bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, nửa đường Chung Thiển Khê lại trở về, chị ta đi quá nhanh, hai người muốn che giấu cũng không kịp.
Gương mặt tái nhợt của Tiêu Tử Thần bị đông lạnh đến run rẩy, vốn dĩ đi đường còn phải ho mấy tiếng, đến bây giờ lại chưa ho lấy một lần.
Chung Thiển Khê thấy thế lại cho anh ta một bạt tai, nghĩ đến trước đó anh ta không có việc gì lại thích ho khan, chính là lừa cô ấy mà thôi.
Chung Thiển Khê hận nhất bị người ta lừa.
Bên ngoài mẹ Tiêu – Hoàng Thiết Hoa đang đánh nhau với Từ Đại Chủy, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi chạy nhanh đi can ngăn, hai người giúp đỡ một bên, Hoàng Thiết Hoa bị đánh kêu thảm, một chút lực đánh trả cũng không có.
Động tĩnh bên chỗ bọn họ lớn như vậy dẫn đến hàng xóm vây xem, nhìn thấy mẹ Tiêu và Từ Đại Chủy đánh nhau thì cực kỳ giật mình: “Cô Thiển Khê, chuyện này là sao thế?”
Có người quen biết Từ Đại Chủy, hỏi.
Từ Đại Chủy buông Hoàng Thiết Hoa ra, hô to một câu: “Nhà họ Tiêu này đúng là khinh người quá đáng, cháu gái tôi là cô gái tốt như vậy gả cho con ma ốm nhà bọn họ, chúng tôi không nói gì thì thôi, dù sao Tiêu Liên Sơn cũng cứu mạng anh em nhà tôi.”
“Nhưng hai đứa con trai này nhà ông ta lại là đồng tính, còn gây họa cho con gái nhà người ta, vậy là sai rồi đúng không? Lúc chúng tôi mới vào, hai đứa con trai kia của Hoàng Thiết Hoa còn đang làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đấy, Hoàng Thiết Hoa còn ở trong sân canh chừng cho hai đứa con trai của bà ta.”
“Đây là chuyện mà người làm mẹ nên làm sao? Con người bà ta như vậy, cho dù có đánh chết bà ta cũng là tôi chiếm lý.”
Từ Đại Chủy có kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm, cho dù đánh nhau với Hoàng Thiết Hoa cũng không chậm trễ bà ấy nói rõ mọi chuyện.
Oanh một tiếng, hàng xóm bùng nổ, châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
Từ xưa không ít đồng tính, nhưng hai anh em một nhà đều đồng tính đúng là hiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận