Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 391 - Phản bác



Chương 391 - Phản bác



Chương 391: Phản bác
Sức lực lớn của cô không có chỗ dùng, toàn bộ dùng trên ăn dưa.
Cô không tốn chút sức nào đã chen được đến phía trước đám người.
Vu Đại Nha khóc đến sưng cả mắt, hai đứa em trai của cô ta một trái một phải ôm cô, nước mắt nước mũi chảy chung một chỗ.
Người quản lý khu phố đứng nói chuyện với Đỗ Nguyên Châu, thỉnh thoảng Đỗ Nguyên Châu lại liếc mắt nhìn qua Hà Thục Lệ một cái.
Hà Thục Lệ dựa người vào khung cửa, lạnh mặt không nói gì.
“Các vị không cần nói gì cả, nếu như các vị lãnh đạo thật sự cảm thấy ba đứa nhỏ này đáng thương thì đưa bọn nhỏ về nhà đi, nhà chúng tôi đúng là không có trẻ con, nhưng đứa trẻ cần chúng tôi nhận nuôi đúng là không thiếu, không đáng dưỡng ba chị em nhà này.” Trong lời nói của Hà Thục Lệ đè nén lửa giận.
Cô ấy vừa nói xong, ba chị em Vu Đại Nha lập tức khóc thương tâm hơn.
Lời nói của Hà Thục Lệ khiến cho sắc mặt của quản lý khu phố đang khuyên Đỗ Nguyên Châu trở nên khó coi.
Trên mặt Hà Thục Lệ lộ vẻ trào phúng, đời trước cô ấy và Đỗ Nguyên Châu quyết định nhận nuôi chị em Vu Đại Nha, những lãnh đạo khu phố này vui mừng không thôi.
Chẳng những đến nhà bọn họ nói thật nhiều lời hay, cũng trao cờ thi đua cho bọn họ.
Ngoại trừ cái này, một chút thực tế cũng không có
Đời trước Hà Thục Lệ đã không hiếm lạ gì, đời này càng thêm không hiếm lạ.
Nếu như chủ nhiệm Lưu coi trọng cờ thi đua đó như vậy, ông ta dẫn ba đứa nhỏ về nhà nuôi không được à?
Chủ nhiệm Lưu quản lý khu phố là một ông chú hói đầu, đám tóc còn lại bị ông ta vuốt từ trái sang phải làm cho bản thân có loại ảo giác nhiều tóc hơn.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười xấu hổ.
“Không thể nói như vậy được, đồng chí Hà, chẳng phải là do chúng tôi thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Vu và vợ chồng các cô có duyên phận, mới đưa ra đề nghị này à?”
Hà Thục Lệ mở miệng phản bác:
“Có ai là không cùng ba đứa nhỏ này có duyên phận? nếu như nhà ông cho bọn chúng ăn uống, nhất định duyên phận của bọn chúng với nhà ông dày hơn với vợ chồng tôi. Dù sao vợ chồng chúng tôi cũng từ bên ngoài chuyển đến, đâu so được với người sinh ra và lớn lên ở đây như nhà ông, đúng không? Chủ nhiệm Lưu à, duyên phận này nhường cho ông, ông giữ cho tốt đi.”
Chủ nhiệm Lưu bởi vì lời nói của Hà Thục Lệ mà nụ cười xấu hổ trên mặt cũng không giữ được nữa.
Nhà chủ nhiệm Lưu do vợ ông ta quản, đứa nhỏ nhà mình cũng một đống, nếu như ông ta dẫn ba chị em Vu Đại Nha về nhà, chẳng phải vợ ông ta sẽ cào chết ông ta sao?
Chủ nhiệm Lưu hậm hực ngậm miệng, không dám nói nữa.
Hà Thục Lệ hừ một tiếng.
Ba chị em Vu Đại Nha thường xuyên không ở trong nhà, xúm lại góc tường bên ngoài ngủ, giống như ăn mày vây.
Đây là điều gây ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt với công xã Tảo Hương, Hà Thục Lệ nhìn dáng vẻ vội vã muốn nhét ba chị em Vu Đại Nha cho nhà mình, biết rõ đoạn thời gian này bí thư công xã không ít lần phê bình ông ta.
Đáng tiếc người này chỉ biết khua môi múa mép, một chút năng lực xử lý công việc cũng không có, chức chủ nhiệm quản lý khu phố còn là dựa vào quan hệ cạp váy mà có.
Bình thường bày đủ quan uy, thật ra rắm cũng chẳng phải.
Ánh mắt Hà Thục Lệ từ trên mấy người quản lý khu phố lướt qua, dừng ở trên người ba chị em Vu Đại Nha đang ôm nhau khóc thút thít, thấy bọn chúng, trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác ghê tởm.
“Ba chị em các cháu đáng thương, điều này dì biết, nhưng các cháu phải hiểu rõ, các cháu đáng thương không liên quan gì đến nhà họ Đỗ bọn dì, càng không phải do nhà họ Đỗ bọn dì tạo thành.”
“Mẹ các cháu tái giá không nuôi các cháu, nhà các cháu bị chú út mình chiếm, đuổi chị em các cháu đi, các cháu có thể đi báo công an, đi tìm hội phụ nữ, đi tìm bí thư công xã, đó mới là nơi có thể giúp các cháu giải quyết vấn đề.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận