Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 575 - Tranh cãi 2



Chương 575 - Tranh cãi 2



Chương 575: Tranh cãi 2
Nữ thanh niên kia đối xử hờ hững với anh ta, Phó Thiệu Hoa không nhìn nhiều trực tiếp rời đi.
Đợi Phó Thiệu Hoa trở về, bên ngoài trời đã tối, Đỗ Tầm An mượn chậu còn chưa trả lại, Phó Thiệu Hoa cũng không đi đòi.
Đọc sách một lát, nói một số câu, không lâu sau mọi người lại ngủ trong tàu hỏa lảo đảo lắc lư.
Sáng hôm say tỉnh dậy ăn bữa sáng, không dùng đến chậu.
Đến giữa trưa Đỗ Tầm An còn chưa trả lại, Phó Thiệu Hoa bực bội, trực tiếp đến cửa đòi.
Vừa vào phòng của Đỗ Tầm An, thì thấy chậu nhỏ của bọn họ để trên bàn, bên trong có rất nhiều rác.
Vỏ trái cây hạt dưa cùng với giấy gói kẹo, còn có chất lỏng không rõ.
Mặt Phó Thiệu Hoa lập tức đen lại.
Đỗ Tầm An thấy Phó Thiệu Hoa tiến vào sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Phó Thiệu Hoa nhìn Đỗ Tầm An nói:
“Đồng chí Đỗ, ngày hôm qua anh đến phòng chúng tôi mượn chậu cũng không nói là anh muốn đựng rác!”
Phó Thiệu Hoa rất tức giận, chậu inox này là khi rời khỏi huyện Dương Bình bạn gái của anh đến hợp tác xã mua bán xếp hàng một lúc lâu, chen chúc không ít mới mua được về.
Chậu này cũng không quá to, không khác gì bát canh tám tấc, Phó Thiệu Hoa còn định đợi đến thủ đô, anh thuê một ngôi nhà nhỏ, lấy chậu này làm chậu đựng canh!
Lúc này bị người ta coi là thùng rác, tức giận của Phó Thiệu Hoa đều xông thẳng lên đầu.
Giang Hựu Đào nghe thấy tiếng kêu của anh, lập tức đi ra, Cố Niệm Vi Từ Mãn Thu theo sát phía sau.
Chỉ trong nháy mắt trong phòng đã không còn ai, nhưng đám Cố Niệm Vi căn bản không sợ bị trộm đồ, bọn họ vốn không mang theo nhiều đồ trân quý.
Đồ đắt giá đều để hết trên người, đồ không đắt bọn họ đã sớm gửi bưu điện, hiện giờ trong phòng chỉ có đồ ăn và mấy bộ quần áo tắm rửa.
Giang Hựu Đào đẩy người nghe thấy tiếng động đi tới xem náo nhiệt ra, đi tới bên cạnh Phó Thiệu Hoa:
“Sao vậy?”
Phó Thiệu Hoa chỉ trên bàn: “Tự em nhìn xem.”
Giang Hựu Đào đen mặt, mắng thầm trong lòng mẹ nó: “Chậu này chúng tôi không dùng được nữa, anh bồi thường tiền đi!”
Trên mặt Đỗ Tầm An hết xanh lại trắng, ánh mắt anh ta có chút đáng thương nhìn bốn phía một lát, sau đó luống cuống nói:
“Chậu này cũng không bẩn, rửa xong còn có thể dùng, không cần phải bồi thường tiền chứ? Tôi đi rửa cho mấy người.”
Sau khi Đỗ Tầm An nói xong muốn cầm chậu đi ra ngoài, Giang Hựu Đào coi như mở rộng tầm mắt.
Hai đời cộng lại, cô thấy trà xanh nhiều, loại người như Đỗ Tầm An thì hiếm thấy.
“Đừng nói mấy lời vô dụng này với tôi, chậu này khi tôi cho anh mượn rất sạch sẽ, còn mới, anh cầm đựng rác khỏi phải quản có thể dùng được không, chúng tôi không dùng được. Bởi vì trong lòng cảm thấy ghê tởm, đây không phải là đồ đựng rác, anh đựng, phải bồi thường cho tôi.”
Vốn ngồi xe lâu đến bực bội, ở trên xe lửa còn chuyện gì cũng không tiện, Giang Hựu Đào đã rất khó chịu, hết lần này tới lần khác lại nhảy ra loại người như vậy.
“Chúng ta vốn không quen, nể mặt là bạn học cùng trường chúng tôi mới đồng ý cho anh mượn chậu, kết quả là anh cầm đồ về đựng rác. Sao thế, rác của anh cao quý như vậy sao?”
“Tôi khuyên anh nên tranh thủ thời gian bồi thường, một vé công nghiệp cộng thêm 8 hào, tranh thủ thời gian bồi thường cho tôi.” Giang Hựu Đào nhìn chằm chằm mặt Đỗ Tầm An: “Nếu không đợi đến trường học, tôi sẽ trăm phương nghìn kế tìm đến chỗ anh học, đến chỗ giáo viên dạy anh nói hành động này của anh cho bọn họ.”
Giang Hựu Đào vừa nói như vậy, không chỉ Đỗ Tầm An, sắc mặt của người xung quanh cũng thay đổi.
Đỗ Tầm An liên tục lục hành lý, đưa tiền và phiếu công nghiệp cho Giang Hựu Đào.
Sở dĩ Đỗ Tầm An tìm đám Phó Thiệu Hoa mượn đồ, chính là thấy bọn họ có ba nữ một nam, cảm thấy dễ bắt nạt.
Cho dù cầm chậu mới tinh đựng rác, Đỗ Tầm An cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Anh ta vốn định rửa sạch chậu này cũng trả cho bọn họ trước khi xuống xe là được, dù sao lúc này da mặt mọi người đều mỏng, chỉ có một cái chậu mà thôi, bọn họ vẫn còn một cái khác, có lẽ sẽ không tới cửa đòi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận