Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 303 - Người mới



Chương 303 - Người mới



Chương 303: Người mới
Mấy thanh niên trí thức ngồi trên xe bò bị đông lạnh thấy thế bèn hỏi Lão Vương Đầu.
“Chú à, bọn họ cũng là thanh niên trí thức sao”
“Hai cô bé đạp xe phía trước là thanh niên trí thức, chẳng qua bây giờ bọn họ đi dạy ở công xã, cô bé ngồi trên xe là người thôn chúng ta, còn về phần nam đồng chí đạp xe, cậu ta là người đưa thư, chắc hẳn cậu ta là đối tượng của thanh niên trí thức tiểu Giang.”
Bởi vì cả thể xác lẫn tinh thần thoải mái, Lão Vương Đầu nói chuyện nhiều hơn.
Hai nữ thanh niên trí thức trên xe, ngoại trừ lúc nghe thấy ông ấy nói hai nữ thanh niên trí thức kia dạy học ở công xã, biểu cảm có chút giật mình, một câu cũng không nói.
Nhưng hai nam thanh niên trí thức trò chuyện với Lão Vương Đầu suốt một đường.
Chờ đến điểm thanh niên trí thức, Giang Hựu Đào đã hầm xương, đám người Lý Vân Anh đang cùng với nhóm Giang Hựu Đào tán gẫu.
Nghe thấy tiếng lục lạc bọn họ mới đi ra.
Lão Vương Đầu muốn đánh xe bò về chuồng trước.
Mấy thanh niên trí thức mới đến đứng ở trong sân, Vương Thiện Hỉ giống như lúc trước, bảo bọn họ tự giới thiệu.
Lý Vân Anh muốn đưa hai thanh niên trí thức mới vào ký túc xá, hai người lại không nhúc nhích.
“Sao chúng tôi phải vào ký túc xá ở chúng với mấy người, bọn họ đã là giáo viên công xã rồi, đâu ở nơi này, chúng tôi không thể ở phòng của bọn họ sao?”
Hai nữ thanh niên trí thức đến từ hai nơi khác nhau, người nói chuyện tên Lữ Vũ Nam, đến từ Tân Thị.
Cô ta coi trọng chỗ ở của đám người Giang Hựu Đào, mặc dù còn chưa đi vào, nhưng nhìn từ ngoài đã biết bố cục tốt.
Một thanh niên trí thức đến từ Cam Châu, tên Đặng Song Song.
“Vũ Nam nói đúng, bọn họ không ở chỗ này nữa còn chiếm chỗ không tốt lắm nhỉ?”
Đối với cảnh tượng này, Lý Vân Anh đã sớm đoán trước.
“Đồng chí Lữ, đồng chí Đặng, nhà bọn họ là do bọn họ bỏ tiền làm, nếu như các cô muốn ở riêng, vậy đi tìm đại đội trưởng phê duyệt cho, tự mình dựng nhà.”
Giang Hựu Đào mở nắp nồi ra bỏ gia vị vào.
“Chị Vân Anh nói đúng, các cô muốn ở thì tự bỏ tiền túi, nếu không thích thì ngậm chặt miệng lại, cái gì cũng không biết đã muốn cướp phòng của chúng tôi, dựa vào mặt mũi của các cô?”
Triệu Vĩnh Lan trực tiếp dựa vào tường cười to.
Hai người Lữ Vũ Nam bị xem như khỉ, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
Lữ Vũ Nam hung hăng trừng Giang Hựu Đào một cái, xách theo hành lý đi đến chỗ ký túc xá của đám người Triệu Vĩnh Lan, còn đụng vào Triệu Vĩnh Lan một cái, Triệu Vĩnh Lan cũng không để ý cô ta, trực tiếp đẩy cô ta một cái.
Lữ Vũ Nam mất hết thể diện ngồi dưới đất khóc to: “Tôi muốn nói cho anh Vinh Quang, để anh ấy đánh chết cô.”
Lữ Vũ Nam vừa nói ra lời này, khiến Triệu Vĩnh Lan đang định đi đến chỗ Giang Hựu Đào lại dừng bước, Triệu Vĩnh Lan quay người lại: “Cô biết Triệu Vinh Quang?”
Lữ Vũ Nam lau nước mắt đứng lên: “Sợ rồi sao, tôi nói cho cô biết, Triệu Vinh Quang là vị hôn phu của tôi, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, chuyện hôn sự, người trong nhà đã đồng ý.”
Triệu Vĩnh Lan nhìn Lữ Vũ Nam khóc đến nước mũi tèm nhem một lúc lâu, ồ một tiếng, đi vào phòng Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, Giang Hựu Đào đi đến bên người Triệu Vĩnh Lan.
“Vĩnh Lan, cô ổn chứ?”
Triệu Vĩnh Lan không khóc, chỉ là vẻ mặt không tốt lắm.
Cô ấy đáp: “Tôi ổn.”
“Thật ra tôi và Triệu Vĩnh Lan không đến một bước kia, sau khi anh ta đến huyện thành, ngoại trừ cuối tuần đầu tiên có quay về, sau đó chưa từng về, tôi viết thư hỏi qua Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn, Trương Tuệ Tuệ nói gần đây Triệu Vinh Quang qua lại gần với con gái chủ nhiệm phân xưởng.”
“Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, tôi và Triệu Vinh Quang giao lưu không nhiều, cũng chỉ là buổi tối Từ Tùng phóng hỏa, tôi đụng phải Triệu Vinh Quang, mới có chút khác biệt với anh ta, cẩn thận nghĩ lại, giữa chúng tôi không phải tình yêu, chỉ là rung động nhất thời, chờ không chung đụng nữa tình cảm phai nhạt, không còn cảm giác gì với đối phương.”
Một tháng này, Triệu Vĩnh Lan vẫn luôn suy nghĩ chuyện đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận