Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 139 - Tụ hội



Chương 139 - Tụ hội



Chương 139: Tụ hội
Thím Tưởng Tứ càng nghĩ lại càng cảm thấy đại đội trưởng thật đáng thương, vốn dĩ cho rằng mình là chân ái của Triệu Xuân Hoa, kết quả vừa mới quay đầu lại đã phát hiện, thì ra bản thân chỉ là 1/3 của Triệu Xuân Hoa.
Thím Trương Nhị lắc đầu: “Đáng thương, đáng thương, hi sinh tiền đồ của con trai mình cho Lâm Kiến Trung, vốn dĩ cho rằng Lâm Kiến Trung là con mình, hiện tại thì hay rồi, Lâm Kiến Trung chưa chắc đã là con ông ta, mấy người nói xem tạo nghiệt gì chứ? Một người phụ nữ tốt như Triệu Tiểu Đào, cố tình bị ông ta giày xéo thành như vậy.”
“Mọi người nói xem đàn ông ấy mà, sao không quản được nửa thân dưới của mình chứ, nếu như bọn họ có thể quản tốt chính mình, còn có chuyện ngày hôm nay à.”
Thím Tưởng Tứ nói đến chuyện này lại cảm thấy hận: “Ít nhiều gì cũng có thể là một gia đình tốt đẹp lại bị hủy vì chuyện này?”
“Lời cũng không thể nói như vậy được, nếu như Triệu Xuân Hoa không dâm đãng, thắt lưng quần bọn họ cũng đâu tụt xuống được, chuyện này nói ra thì hai bên đều sai, sao có thể trách nguyên đàn ông, phải do hai người. Chu Nguyệt Mai kia hiển nhiên không được, tát hai cái là xong việc à? Nếu đổi thành tôi, có thể nào tôi cũng phải cào rách mặt Triệu Xuân Hoa.”
Thím Trương Nhị hận sắt không thành thép.
Hiển nhiên lực chú ý của Từ Đại Chủy không ở nơi này.
“Mọi người nói xem liệu Triệu Tiểu Đào có đến không, hôm nay chính là cơ hội tốt giẫm Triệu Xuân Hoa xuống bùn, bỏ lỡ hôm nay, sau này chưa chắc đã có.”
Từ Đại Chủy mới nhắc đến Triệu Tiểu Đào, Triệu Tiểu Đào đã đến rồi, hiển nhiên bà ta đã hỏi thăm sự việc rõ ràng, bà ta trực tiếp từ trong đám người bật cười, tiếng cười kia thống khoái không chút nào che giấu.
Vốn dĩ đại đội trưởng càng nghe càng đen mặt, đen đến mức có thể nhỏ ra mực đen, ánh mắt nhìn Triệu Tiểu Đào cực kỳ tức giận.
Triệu Tiểu Đào căn bản không để ý đến đại đội trưởng, bà ta lập tức đi vào trong đám người, đi đến chỗ Chu Nguyệt Mai.
“Thím, chúng ta đưa ả đàn bà đê tiện Triệu Xuân Hoa này đến công xã đi, cho bà ta làm giày rách, bị đưa đi diễu phố, diễu từng thôn làng.”
Nói xong mấy chữ cuối, Triệu Tiểu Đào nghiến răng nghiến lợi.
Đề nghị của Triệu Tiểu Đào khiến cho mắt Chu Nguyệt Mai sáng lên, vốn dĩ gương mặt đắc ý dạt dào của Triệu Xuân Hoa soạt một cái thay đổi, lúc trắng lúc xanh.
Tiếng bàn tán của thôn dân vây xem càng lúc càng lớn.
Từ lúc Liễu Thụ Câu giải phóng đến giờ còn chưa xảy ra loại chuyện mang tính chất điển hình như vậy đâu, không nói thôn bọn họ, làng trên xóm dưới cũng chưa từng có loại điển hình này.
Có thôn nào không có chút chuyện kia, nhưng nếu không phải đại thù, ai sẽ làm ra chuyện tố cáo ra ngoài.
Nhưng Triệu Tiểu Đào và Chu Nguyệt Mai không giống thế, con trai của Triệu Xuân Hoa chặt đứt cơ hội nổi bật của con trai Triệu Tiểu Đào, bởi vì Triệu Xuân Hoa và Tô Trường Sơn vụng trộm, đứa nhỏ hơn ba tháng của Chu Nguyệt Mai sinh non.
Như thế này còn không tính là thù lớn sao, có cơ hội giẫm Triệu Xuân Hoa xuống bùn, hai người bọn họ cực kỳ vui vẻ.
Nhất là Triệu Tiểu Đào, bà ta đã hỏi thăm qua, chỉ cần người mẹ là Triệu Xuân Hoa xảy ra chuyện, vị trí chủ nhiệm hợp tác xã mua bán của Lâm Kiến Trung sẽ không ngồi được, nói không chừng còn bị khai trừ.
Việc Lâm Kiến Trung bị khai trừ đối với Triệu Tiểu Đào mà nói không có chỗ tốt gì, anh ta bị khai trừ thì con trai bà ta cũng không ngồi lên được, nhưng Triệu Tiểu Đào vui là được.
Bà ta đã chịu đủ rồi, đại đội trưởng trong tối ngoài sáng quan tâm Lâm Kiến Trung, cũng hận thấu đại đội trưởng và Triệu Xuân Hoa dẫu lìa còn vương tơ lòng.
Ai có thể tin tưởng cho dù đến bây giờ, mỗi tháng đại đội trưởng vẫn sẽ cùng Triệu Xuân Hoa qua lại một, hai lần, còn Triệu Tiểu Đào bà ta thì sao, nửa năm cũng không được đại đội trưởng chạm vào một lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận