Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 268 - Gặp mặt



Chương 268 - Gặp mặt



Chương 268: Gặp mặt
Giang Hựu Đào vỗ bả vai cô ấy: “Gánh thì nặng mà đường thì xa, đồng chí Cố Niệm Vi.”
“Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng phải đến giúp tôi đấy.”
Cố Niệm Vi đã sớm nghĩ kỹ muốn bắt tráng đinh Giang Hựu Đào này, cô ấy vất vả như vậy, làm chị em tốt, sao Giang Hựu Đào có thể đứng ngoài cuộc được?
Giang Hựu Đào giả bộ nói không làm, cùng Cố Niệm Vi nói đùa, đúng lúc này Lâm Mạn Nhu đi vào.
Bàn làm việc của cô ta cũng ở trong phòng này, nhìn thấy có thêm mấy người, cô ta nhíu mày, sau đó cười nói: “Chào các cô, tôi tên Lâm Mạn Nhu, la giáo viên ngữ văn lớp 7-3.”
Lâm Mạn Nhu sống lại một đời, sau khi xin nghỉ mấy ngày, cô ta mới quay lại trường, nhưng đối với kiến thức lớp 7 nên dạy như thế nào, cô ta hoàn toàn quên mất.
Dù sao trước khi sống lại, đã mấy chục năm cô ta hoàn toàn không đọc qua sách giáo khoa cấp hai, hiện tại lại không có các sách tham khảo, bây giờ cô ta dạy học sinh đều máy móc dựa theo sách giáo khoa.
May mắn thời buổi này không cần dạy học sinh quá nhiều thứ, cô ta không tính là khác người.
Ngày đầu tiên sau khi cô ta sống lại, cô ta đã viết một bức thư tràn đầy tình ý gửi vào trong quân đội cho Cố Hán Thân.
Lấy tính cách của anh ta, đoán chừng sẽ rất cảm động, sau đó sắp xếp cho cô ta đi theo quân nhỉ?
Lâm Mạn Nhu nhớ đến lần cuối cùng gặp mặt ở đời trước, anh ta một thân quân trang dáng người thẳng tắp, mặt vô thức đỏ lên.
“Chào cô Lâm, tôi đến Giang Hựu Đào, là giáo viên văn lớp 6-1.”
“Chào cô Lâm, tôi tên Cố Niệm Vi, là giáo viên toán lớp 6-1.”
Thẩm Gia Hội và Chân Cách Bình cũng theo bọn họ tự giới thiệu.
Thẩm Gia Hội và Chân Cách Bình này, Lâm Mạn Nhu biết, đời trước hai người bọn họ chính là giáo viên trong trường, vào cùng đợt với Cung Húc Ba.
Bởi vì bọn họ dạy môn chính, Cung Húc Ba dạy môn phụ, Cung Húc Ba không thiếu oán hận bọn họ trước mặt cô ta.
Nhưng đối với Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, Lâm Mạn Nhu một chút ấn tượng cũng không có, theo lý mà nói, diện mạo hai người họ không kém, cô ta không nên quên mới đúng.
Lâm Mạn Nhu không nghĩ ra, nhưng rất nhanh cô ta đã không nghĩ nữa.
Bởi vì lại đến lượt cô ta đi dạy, Lâm Mạn Nhu cảm thấy thật sự phiền lòng.
Lúc ôm sách giáo khoa ra cửa, Lâm Mạn Nhu đụng phải Cung Húc Ba ở đối diện.
Lúc Cung Húc Ba nhìn thấy Lâm Mạn Nhu, ánh mắt anh ta lại sáng ngời, bước đến vươn tay với Lâm Mạn Nhu: “Chào cô, tôi là giáo viên mới tới, tên Cung Húc Ba, là giáo viên dạy địa lý.”
Cung Húc Ba thật sự cảm thấy nội tâm có chút vui mừng, anh ta không nghĩ đến trung học công xã Tảo Hương lại ngọa hổ tàng long như vậy, giáo viên nữ ai ai cũng xinh đẹp.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều là thanh niên trí thức, gặp qua việc đời, đối với bọn họ, anh ta không có lực hấp dẫn lớn là chuyện bình thường.
Cung Húc Ba không tin, giáo viên ở trường học này đều là thanh niên trí thức.
Lâm Mạn Nhu vừa nhìn thấy Cung Húc Ba, vẻ mặt căng chặt, ánh mắt cô ta lạnh như băng: “Làm phiền nhường đường.”
Lâm Mạn Nhu nói xong đi ngay, đối với Cung Húc Ba, có thể nói cô ta hận đến tận xương tủy, đời trước nếu không phải người đàn ông này dụ dỗ cô ta, cô ta căn bản sẽ không phản bội Cố Hán Thân.
Người này tâm tư bất chính, đời trước vì để có được cô ta, còn tìm chị em tốt của cô ta làm thuyết khách, nếu như có thể, cô ta thật muốn đem người đàn ông dụ dỗ mình chặt làm tám mảnh.
Chỉ có như vậy mới giải được mối hận trong lòng cô ta.

Cung Húc Ba buồn bực không thôi, làm sao anh ta cũng không nghĩ đến, giáo viên nữ trong trường này, người sau còn khó đối phó hơn người trước.
Ba mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ngay cả tay một người, anh ta cũng chưa sờ đến.
Cung Húc Ba buồn bực, buồn bực đến tận lúc tan học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận