Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 119 - Làm sáng tỏ



Chương 119 - Làm sáng tỏ



Chương 119: Làm sáng tỏ
“Cố Niệm Vi tôi, cho dù hôm nay có phải chết ở chỗ này cũng không đi làm mẹ kế cho người ta.”
Trong đám người lặng ngắt như tờ, tay Lâm Kiến Trung rũ ở hai bên sườn siết chặt thành nắm đấm.
“Đồng chí Lâm Kiến Trung, doanh trưởng Lâm, chủ nhiệm Lâm, tôi không hiểu được hôm nay rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi, nhưng tôi có thể nói chính xác cho anh biết, cho dù anh có làm gì, tôi cũng không sợ anh.
Bởi vì sau lưng tôi là chính nghĩa, là mấy chục vạn thanh niên trí thức trên cả nước.”
Lời nói của Cố Niệm Vi rất có khí phách, ánh mắt Vương Thiện Hỉ và đám thanh niên trí thức mang theo đề phòng nhìn về phía thôn dân.
Trời dần dần tối đen, vào lúc này, bọn họ hoàn toàn cùng với các thôn dân ngày thường quan hệ thân thiết thành người hai trận doanh.
Lúc này đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn đến.
“Mấy người tan làm không về nhà đi còn tụ tập ở đây làm gì? Ngại làm việc chưa đủ mệt hả? Được rồi, ngày mai nhiệm vụ tăng thêm gấp đôi.” Theo giọng nói của đại đội trưởng vang lên, hai người đã sắp chạy đến giữa đám người.
Ánh mắt đại đội trưởng dừng trên người Lâm Kiến Trung một lát, lại dừng ở trên vẻ mặt quật cường của nhóm thanh niên trí thức.
“Rốt cuộc là tình huống như thế nào, ai đến nói cho tôi một câu.”
Là điểm trưởng của nhóm thanh niên trí thức, ở trong trường hợp quan trọng, Vương Thiện Hỉ là người phát ngôn chính của thanh niên trí thức, đối mắt với câu hỏi của đại đội trưởng, anh ta trầm giọng nói.
“Đại đội trưởng, lúc này giả ngu hiển nhiên là không thỏa đáng, cháu không tin dọc đường đến đây chưa ai nói qua chuyện này cho chú nghe.”
Trào phúng đại đội trưởng một đợt, anh ta không cho đại đội trưởng cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói.
“Nếu chú quyết định giả ngu, vậy cháu đây sẽ nói cho chú nghe mọi chuyện một lần nữa, đồng chí Lâm Vệ Hồng muốn tác hợp đồng chí thanh niên trí thức Cố Niệm Vi với cháu trai mình, cũng chính là đồng chí Lâm Kiến Trung trong thôn chú làm đối tượng.”
“Mặc dù đồng chí Cố Niệm Vi đã quả quyết từ chối vẫn như cũ tà tâm không chết, thả ra đủ loại tin đồn cùng với mấy lời dối trá hãm hại thanh niên trí thức Cố, muốn dùng dư luận để áp chế thanh niên trí thức, để cô ấy thỏa hiệp.”
“Trong lời bịa đặt của bà ta, thanh niên trí thức Cố chúng cháu nhìn trúng thân phận doanh trưởng bộ đội của Lâm Kiến Trung, muốn gả cho anh ta để tránh đi việc nông vụ vất vả, hơn nữa hình dung cô ấy thành một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đem việc cô ấy đối xử tốt với bọn nhỏ xuyên tạc thành không biết xấu hổ lấy lòng mấy đứa con của đồng chí Lâm Kiến Trung.
Âm mưu bày ra chính mình hiền huệ ôn nhu, mà mục đích chính là làm mẹ kế cho bọn nhỏ.”
“Sau khi đồng chí Lâm Kiến Trung về thôn, Lâm Vệ Hồng lấy cớ cảm ơn thanh niên trí thức Cố đã giúp bà ta mua thuốc, mời cô ấy về nhà ăn cơm.
Trong bữa cơm lại một lần nữa tác hợp, sau khi thanh niên trí thức lại một lần nữa dứt khoát từ chối đã rời khỏi nhà Lâm Vệ Hồng.
Vừa mới ra khỏi cửa, vị đồng chí Lâm Kiến Trung này đã đuổi theo ra, tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng với thanh niên trí thức Cố một lúc.
Ý đồ ở trước mặt mọi người tạo dựng việc mình và thanh niên trí thức Cố có quan hệ rất sâu, sau khi bị thanh niên trí thức Cố từ chối anh ta còn uy hiếp thanh niên trí thức Cố.”
“Đại đội trưởng, bây giờ chú đã biết rõ đầu đuôi chuyện này, chú có thể hỏi người ở đây xem cháu có nói sai gì không?”
Ngôn từ của Vương Thiện Hỉ sắc bén, logic rõ ràng, một phen lời nói nói có sách mách có chứng, khiến người ta không phản bác được.
Đại đội trưởng nhìn Lâm Kiến Trung, trên trán Lâm Kiến Trung nổi gân xanh, quai hàm đang run rẩy, anh ta muốn nói chuyện lại bị đại đội trưởng dùng ánh mắt ngăn lại.
Đại đội trưởng lấy tẩu thuốc lá sợi mình hay hút ra, dùng tay sờ lên miệng tẩu thuốc, đây là lúc Lâm Kiến Trung mới tham gia quân ngũ đã mua gửi cho ông ta, nhiều năm như vậy đại đội trưởng vẫn luôn coi nó như bảo bối để dùng, thường lấy ra thưởng thức, miệng tẩu thuốc bị ông ta sờ đến bóng loáng.
Ánh mắt ông ta nặng nề nhìn qua đám thanh niên trí thức Giang Hựu Đào.
“Chuyện này mấy đứa định làm sao bây giờ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận