Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 105 - Mùa đông



Chương 105 - Mùa đông



Chương 105: Mùa đông
Hôm nay bắt đầu làm việc lại, bọn họ lại bị sắp xếp đi nhổ cỏ.
Mưa suốt hai ngày, cỏ trong ruộng lại nhanh chóng lớn lên, có một số đã cao bằng một ngón tay.
Bây giờ nhìn thấy đống cỏ này, Giang Hựu Đào lại cảm thấy chán ghét.
Cô cảm thấy mỗi một ngày đều nhổ cỏ, cỏ nơi này vừa mới nhổ xong, chỗ lúc trước nhổ lại mọc lên.
Thấy vẻ phiền muộn trên mặt Giang Hựu Đào, thím Tưởng Tứ cười nói.
“Cháu đừng có ngại phiền, chờ hơn mười ngày nữa đến vụ thu hoạch, cháu sẽ hoài niệm lúc nhổ cỏ này.”
Vụ thu hoạch là lúc mệt nhất, chẳng những phải đua thời gian với ông trời còn phải đua với hoa màu trên ruộng.
Mùa thu mưa nhiều, trời mưa việc gì cũng không làm được, hoa màu chín chỉ có thể rơi trên mặt đất mốc meo, mà phần lớn lương thực đều chín vào mùa thu, nông dân phải nhân lúc còn chưa có rụng xuống đất thu hoạch hoa màu.
Vừa mới bắt đầu một ngày đã phải ra đồng, ngay cả ăn cơm cũng ăn ngoài đồng. Đến khi tối muộn mới có thể về nhà, ban đêm còn phải cắt cử người ra ruộng tuần tra.
Hoa màu chín, đám người có thói quen trộm cắp sẽ không nhịn được, mỗi năm đều có đội sản xuất bắt được kẻ trộm lương thực vào ban đêm.
Muốn giống như bây giờ có thể từ từ nhàn nhã làm việc, giữa trưa còn có thể trở về ăn cơm, ngủ một giác là chuyện không thể nào.
Giang Hựu Đào chưa từng ra đồng làm việc, nhưng bạn học của cô có rất nhiều người từ nông thôn đến, bọn họ sẽ nhắc đến vụ mùa vất vả như thế nào.
Đối với chuyện này, Giang Hựu Đào biết qua một ít.
Lúc Giang Hựu Đào nhổ một cây trúc tiết thảo ném sang một bên, cô hỏi thím Tưởng Tứ: “Chúng ta thu hoạch xong là đến mùa đông, có phải chúng ta có thể nghỉ ngơi không?”
Nghe nói mùa đông phương Bắc rất lạnh, lúc tuyết rơi lớn cửa nhà còn bị phá hỏng, trời lạnh như vậy còn phải ra đồng làm việc, Giang Hựu Đào quả thật không thể tưởng tượng nổi cần làm gì.
Thím Tưởng Tứ cười nhạo Giang Hựu Đào ngây thơ, bà ấy chỉ vào đám thảm thực vật xanh cuối ruộng ngô cho Giang Hựu Đào nhìn.
“Nhìn thấy không, đấy là cây gai dầu, chờ sau khi thu hoạch xong, ở cổng thôn có một cái hố to, cháu biết chứ? Bên trong đó có nước, đến khi đó chúng ta sẽ chặt hết những cây gai dầu kia bỏ vào trong nước ngâm ủ, chờ đến khi mùa đông lại vớt những cây gai dầu đó lên đập, bóc sạch vỏ, đám phụ nữ chúng ta đi đến căn nhà bên cạnh văn phòng đại đội kia để vặn cây gai dầu.”
“Mỗi ngày có thể lấy năm công điểm, kiếm được một hào, mấy người đàn ông lại càng khổ hơn, chờ đến mùa đông bọn họ càng không thể nhàn rỗi, bọn họ phải đào phân đông lạnh, đưa số phân đó ra ruộng, gió lớn cát lớn cứa vào mặt người ta, còn có thể khiến mặt người ta ứa máu, công điểm bọn họ cao hơn một chút, mỗi người tám công điểm.”
Giọng điệu thím Tưởng Tứ bình đạm, đây là việc mỗi năm bọn họ đều phải làm, bao nhiêu năm đều như thế, bà ấy đã quen rồi.
Nhưng Giang Hựu Đào nghe vào trong lòng, cô cảm thấy giống như có một cục đá to chặn ở trước ngực, làm thế nào cũng không tiêu tan được.
Niên đại mà cô lớn lên, khoa học kỹ thuật đã tương đối phát triển, phân bón hóa học và thuốc trừ sâu, cùng với các loại lương thực năng suất cao đã làm cho việc nhà nông nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc cô lên đại học có rất nhiều bạn học là người phương Bắc, bọn họ kể đến mùa đông, trong phòng bọn họ có bếp lò, có máy sưởi, một mùa đông trôi qua rất thích ý.
Bên ngoài gió cát tuyết lớn cũng không sao, mặc kín cổng cao tường võ trang đầy đủ đi ra ngoài một chuyến cũng không vấn đề gì.
Nhưng đây mới chỉ là niên đại 70, trên dưới cả nước đều ở vào thời điểm không cách nào ăn no mặc ấm, nông dân không có đường ra, chỉ có thể làm việc trên đồng ruộng, vì thế cho dù mùa đông giá lạnh, âm mấy chục độ, bọn họ cũng không được nghỉ ngơi.
Động tác nhổ cỏ của Thím Tưởng Tứ rất nhanh, bà ấy không đeo bao tay như Giang Hựu Đào, một đôi tay của bà ấy có rất nhiều vết chai sạn, lòng bàn tay bị nứt ra sau đó khép lại hình thành nên từng vết thương màu nâu đen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận