Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 67 - Kết nhóm



Chương 67 - Kết nhóm



Chương 67: Kết nhóm
Nếu nói người trong thôn có bao nhiêu xấu xa cũng không đến mức, nhưng đối với một người không phải thân thích đến nơi đây, tuổi lại còn nhỏ như vậy, bọn họ luôn mang một loại tâm lý coi thường, nhất là trước khi thu hoạch vụ mùa, thanh niên trí thức còn có thể nhận được khẩu phần lương thực kia, nói cho cùng luôn khiến cho trong lòng một số người không thoải mái.
Vì thế ức hiếp, cô lập, châm chọc trở thành thái độ bình thường mà thanh niên trí thức gặp phải.
Đến nay Lý Vân Anh cùng với gia đình mà trước kia cô ta kết nhóm đều không nói lời nào, Vương Thiện Hỉ thì đỡ hơn một ít, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ gặp mặt chào hỏi.
Vương Thiện Hỉ nói: “Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu như đã phân ra rồi, sau này không thể trở về nữa.”
Điểm thanh niên trí thức không phải tổ chức từ thiện, không phải nói bạn kết nhóm là kết nhóm, muốn rời đi là rời đi, tính cách của Vương Thiện Hỉ hiền lành, nhưng đồng thời anh ta cũng là một người rất có nguyên tắc.
Đối với người chủ động vứt bỏ bọn họ, anh ta sẽ không tiếp nhận quay về, vì sao Triệu Vĩnh Lan lại muốn kết nhóm với người trong thôn, bọn họ cũng đoán được nguyên nhân, còn không phải vì cảm thấy bọn họ bắt cô ta nhặt củi, cho nên không vui à?
Thế nhưng cô ta không biết nấu cơm, cũng không muốn học, tan tầm trở về cũng không muốn cùng bọn họ chăm sóc đất phần trăm, cô ta không đi nhặt củi chỉ muốn chờ ăn sẵn? Bọn họ đâu phải cha mẹ cô ta, dựa vào đâu mà phải nuông chiều cô ta?
Chu Chấn Viễn đứng trong đám người, ánh mắt nhìn Triệu Vĩnh Lan mang theo hung ác nham hiểm.
Tuổi tác của Chu Chấn Viễn không nhỏ, nhìn người xung quanh mình lần lượt lập gia đình, vài tháng trước em trai anh ta cũng đã kết hôn, mắt thấy không còn hy vọng quay về thành phố, Chu Chấn Viễn cũng muốn kết hôn rồi.
Có không ít nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với anh ta, trong thôn cũng có không ít cô gái ái mộ anh ta, nhưng ánh mắt anh ta cao, anh ta muốn tìm một cô gái có gia thế thật tốt, dáng dấp xinh đẹp.
Lúc đám người Giang Hựu Đào đến, ánh mắt đầu tiên, anh ta coi trọng Giang Hựu Đào, dù sao dung mạo của Giang Hựu Đào chỉ xếp sau Cố Niệm Vi, hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, nhìn qua rất dễ ức hiếp, chỉ là anh ta chỉ mới vươn tay ra thử đã bị Giang Hựu Đào hất ra.
Còn chưa đợi anh ta lấy lại sĩ khí, anh ta lại biết được gia thế của Triệu Vĩnh Lan.
Chu Chấn Viễn lập tức chuyển mục tiêu. Mặc dù người phụ nữ Triệu Vĩnh Lan này hơi ngốc một chút, dáng dấp cũng không xinh đẹp như Giang Hựu Đào, nhưng ánh sáng gia thế có thể bù đắp được tất cả.
Nghĩ đến giữa trưa anh ta đuổi theo đi khuyên nhủ Triệu Vĩnh Lan rất lâu, nói những nhu tình mật ý với Triệu Vĩnh Lan, cùng với Triệu Vĩnh Lan cảm ơn anh ta, Chu Chấn Viễn siết chặt nắm đấm.
Miệng của phụ nữ đều là lừa người, giữa trưa Triệu Vĩnh Lan cũng không nói cô ta muốn đi theo người khác kết nhóm.
Triệu Vĩnh Lan căn bản không để lời nói của Vương Thiện Hỉ ở trong lòng.
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không trở về ăn cơm chung với mấy người.”
Triệu Vĩnh Lan không ngốc, gia đình mà cô ta kết nhóm ăn chung là nhà của bí thư chi bộ trong thôn, nhà họ là nhà giàu số 1, số 2 trong đại đội Liễu Thụ Câu, con trai và cháu bà ta là học sinh cấp ba trong huyện thành, cháu trai trưởng còn làm việc ở huyện thành, người ta căn bản không cần lương thực của cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận