Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 428 - Nhắc nhở



Chương 428 - Nhắc nhở



Chương 428: Nhắc nhở
Từ chút dấu vết này để lại để phán đoán, đời trước Kỷ Hựu Thương cũng là đặc vụ của địch, nguyên nhân mà anh ta ở lại nơi nhỏ như vậy cũng giải thích thông được.
Như vậy vấn đề lại đến, đời trước Kỷ Hựu Thương thật sự bị người ta gài bẫy, mới có thể thế chấp những phương thuốc kia của Mạnh Lâm Nghi ra ngoài sao?
Hoặc là nói đây vốn chính là bố cục dùng để mê hoặc mọi người của Kỷ Hựu Thương và đám đặc vụ địch?
“Hệ thống, mi hỏi số chín xem, cảm tưởng của nó sau khi biết Kỷ Hựu Thương có thể là đặc vụ của địch?”
Sao hệ thống ăn dưa có thể bỏ lỡ tin tức giật gân như vậy, nó đã sớm lôi số 9 ra khỏi thế giới nhỏ.
Hiện tại ý thức của thế giới nhỏ số 9 đã khóc như chó, hiển nhiên nó vẫn luôn không biết Kỷ Hựu Thương là đặc vụ địch.
Hệ thống ăn dưa cực kỳ xem thường nó: “Ngu ngốc kia đã khóc đến hôn mê.”
Giang Hựu Đào cũng rất cạn lời: “Hệ thống, tôi có một nghi vấn, ý thức thế giới nhỏ được hình thành trên cơ sở nào? Sao lại ngốc như vậy.”
Chuyện này hệ thống ăn dưa có biết: “Sau khi một cuốn sách được hoàn thành, sẽ trải qua một quá trình diễn hóa dài đằng đẵng, những nhân vật sống trong đó đều có cuộc sống riêng của mình, thế giới nhỏ vừa hay ra đời.”
“Hơn nữa trong quá trình này thế giới nhỏ nhận đủ loại ảnh hưởng, hình thành ra tính cách không giống nhau, cũng sáng tạo ra kết cục khác nhau của mỗi thế giới nhỏ.”
Giang Hựu Đào gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô gõ cửa nhà số 10 hẻm Hạnh Phúc, người mở cửa là y tá dẫn Kỷ Hựu Thương vào trạm y tế hôm nay.
Mạnh Lâm Nghi mới gội đầu, thấy Giang Hựu Đào đến, cô ấy hơi ngạc nhiên.
Giang Hựu Đào dẫn cô ấy đến nhà mình sau đó đóng cửa lại, nói nhỏ bên tai Mạnh Lâm Nghi: “Lập trường chính trị của Kỷ Hựu Thương không quá kiên định, cô phải sớm tính toán.”
Lúc đầu Mạnh Lâm Nghi còn chưa kịp phản ứng, chờ sau khi phản ứng lại, cô ấy trừng to mắt: “Cô nói anh ta là…”
“Còn chưa chắc chắn, nhưng đã có người đi điều tra, không đến mấy ngày sẽ có kết quả.”
Giang Hựu Đào cảm thấy chuyện này nên để cho Mạnh Lâm Nghi biết, trên người cô ấy mang trọng trách, Giang Hựu Đào hi vọng đời này cô ấy trôi qua hạnh phúc, nghiên cứu ra được nhiều thứ.
Mạnh Lâm Nghi hít sâu vào một hơi: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô Đào Đào.”
Mạnh Lâm Nghi gọi Giang Hựu Đào theo Chung Thiển Khê.
“Không cần khách sáo.”
Mạnh Lâm Nghi tạm biệt Giang Hựu Đào, về ký túc xá của mình, bạn cùng phòng của cô ấy đọc sách một lát rồi ngủ thiếp đi, Mạnh Lâm Nghi lăn lộn không sao ngủ được.
Cô ấy chỉ muốn lẳng lặng làm nghiên cứu, những phương thuốc trong group bao lì xì kia, mỗi một phương thuốc đều khiến cô ấy si mê, cô ấy đã góp nhặt ra ba phương thuốc rồi.
Ngoài phấn cầm máu còn có thuốc mỡ trị sẹo, dược liệu cho thuốc mỡ trị sẹo, cô ấy đã thu gom gần đủ.
Chuyện Kỷ Hựu Thương cho Mạnh Lâm Nghi một hồi chuông cảnh báo, cô ấy đã nghĩ quá đơn giản, ở niên đại này không quyền không thế, nếu như cô ấy thật sự nghiên cứu ra nhiều thứ như vậy, nhất định không gánh nổi.
Kỷ Hựu Thương chính là một ví dụ, thậm chí anh ta còn chưa biết cô ấy có bản lĩnh này.
Nếu không phải hôm nay Kỷ Hựu Thương đến đây, nếu không phải đúng lúc gặp đám người Phó Thiệu Hoa ở quán cơm, nếu không phải đúng lúc trên bàn cơm có người quân nhân, Kỷ Hựu Thương lại biểu hiện quá trắng trợn như vậy, một người bình thường không có kinh nghiệm trên phương diện đó như cô ấy, hoàn toàn không phòng được đặc vụ địch với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn.
Một đêm này Mạnh Lâm Nghi một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau cô ấy đi lên núi.
Cô ấy từng nghe nói qua, trên núi Tảo Hương có bộ đội đóng quân.
Cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận, ở niên đại này có thể cung cấp che chở cho cô ấy chỉ có quân đội, cô ấy cũng chỉ tin tưởng vào quân đội.
Trước khi lên núi cô ấy đã nghĩ rõ kết quả, xấu nhất là bị người ta quản lý chằm chằm mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận