Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 145 - Quay về



Chương 145 - Quay về



Chương 145: Quay về
Triệu Xuân Hoa, La Học Dân, Tô Trường Sơn bị đưa đi, Triệu Tiểu Đào, Chu Nguyệt Mai, Lâm Lão Trang, đám người khổ chủ còn phải đi nói rõ tình huống một lần, cho nên cũng theo đi.
Thôn dân còn chưa tản đi, tụ tập lại bàn luận một lúc lâu.
Có người xem náo nhiệt còn không chê lớn chuyện, gân cổ lên hỏi con trai cả của Chu Nguyệt Mai là Tô Chính Bình: “Chính Bình này, mẹ cậu đưa cha cậu vào tù như vậy, sau này nhà các cậu định thế nào?”
Tô Chính Bình đang buồn phiền, gầm lên một tiếng cút, sau đó đuổi từng đám người ra khỏi nhà họ Tô, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thôn dân thấy không còn gì nữa cũng dần tản đi.
Chẳng qua chuyện ngày hôm nay cũng đủ cho bọn họ bàn tán một, hai năm.
Đám người Giang Hựu Đào quay về điểm thanh niên trí thức.
Đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắt, lúc bọn họ đi cũng mới chỉ bắt đầu ăn, hiện tại mọi người đều đói bụng.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cắn khá nhiều hạt dưa, rất khát, sau khi đến điểm thanh niên trí thức, bọn họ đến ký túc xá trúc, uống hai cốc nước sôi để nguội.
Vương Thiện Hỉ và đám nam thanh niên trí thức ở trong phòng bếp hâm lại đồ ăn, Triệu Vĩnh Lan ngồi thất thần trên giường.
Lời nói lúc trước cùng điểm thanh niên trí thức tan vỡ hãy còn bên tai, hiện tại cô ta thật đúng là không quay về được kết nhóm chỗ này.
Lý Vân Anh nhìn dáng vẻ này của cô ta, đi một chuyến đến phòng bếp, sau khi quay về, cô ấy nói với Triệu Vĩnh Lan.
“Triệu Vĩnh Lan, cô có thể quay về kết nhóm với chúng tôi, cô có thể không nấu cơm cũng được, nhưng củi lửa, cô nhất định phải nhặt, canh tác trên đất phần trăm, cô cũng phải tham gia, nếu không cô muốn đi tìm ai kết nhóm thì tìm người đó.”
Lời nói của Lý Vân Anh rất cứng ngắc, nhưng Triệu Vĩnh Lan nghe xong lại vui mừng khôn xiết: “Tôi biết rồi.”
Trải qua chuyện nhà họ Tô, Triệu Vĩnh Lan hiểu rõ một đạo lý, chút hời này không phải tùy tiện có thể ham.
Ở trên bàn cơm, Triệu Vĩnh Lan chân thành xin lỗi mọi người, lại nói cảm ơn, chuyện này cứ thế qua đi.
Cơm nước xong, mọi người giúp đỡ Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi chuyển nhà.
Đồ của bọn họ không nhiều lắm, mỗi người một chuyến là xong.
Nhìn phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng ba người Lý Vân Anh cực kỳ hâm mộ.
“Nhìn căn nhà này, chị cũng động lòng.”
Mình một phòng, ai có thể chịu nổi dụ hoặc này chứ? Lý Vân Anh nhìn mà có loại ý tưởng muốn bỏ tiền xây nhà, chẳng qua ý tưởng này chỉ là trong nháy mắt, cô ấy đã vứt nó ra sau đầu, cô ấy không có nhiều tiền lắm, mỗi một hào đều tiêu tiết kiệm, không thể phá của như Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào.
Dù sao nếu một ngày nào đó bọn họ về thành phố, căn nhà này cũng không mang đi được, còn chẳng phải không duyên không cớ để người khác chiếm hời à?
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi theo bọn họ tham quan các nơi, nghe thấy lời nói của Lý Vân Anh, hai người cũng không khuyên gì.
Xây nhà không phải chuyện nhỏ, cách ngày khôi phục khi đại học không còn bao nhiêu năm, bọn họ vẫn giữ tiền lại thì hơn.
Đám người Lý Vân Anh hâm mộ một lát rồi đi, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đóng cửa hành lang lại, hưng phấn chạy đến chạy lui trong phòng.
Từ hành lang đi vào là phòng khách, phòng khách rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ tám mét vuông, hai căn phòng ở song song bên nhau, bên ngoài là phòng Giang Hựu Đào, bên trong là phòng Cố Niệm Vi.
Giang Hựu Đào đề nghị với Cố Niệm Vi: “Nhân lúc thời gian còn sớm, chúng ta ngủ một giấc đi.”
Đề nghị này được Cố Niệm Vi tán đồng: “Được.”
Hai người đi về phòng của mình, Giang Hựu Đào trải chăn đệm lên chiếc giường đất một mét hai của cô, dựa vào tường rung chân, từ trong balo của hệ thống lấy ra bánh bao thịt được khen thưởng lần trước.
Bánh bao thịt vỏ mỏng nhiều nhân, trạng thái mới ra lò, Giang Hựu Đào cắn hai miếng, nước sốt ngập miệng, ngon đến mức cô rung đùi, khô bò cũng được cô đặt ở đầu giường, thỉnh thoảng ăn một miếng, vui sướng tựa thần tiên.
Ăn uống no đủ, cô nằm lên giường ngủ một giấc thật ngon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận