Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 120 - Điều kiện



Chương 120 - Điều kiện



Chương 120: Điều kiện
Lúc này đây Vương Thiện Hỉ không nói gì.
Người bị hại không phải anh ta, không đến lượt anh ta đưa ra quyết định.
Cố Niệm Vi cũng không tính đòi bồi thường, yêu cầu của cô ấy cũng rất đơn giản.
“Tôi hy vọng người tung những tin đồn kia là đồng chí Lâm Vệ Hồng sẽ đứng trước mặt toàn thôn làm kiểm điểm, đồng chí Lâm Kiến Trung sẽ xin lỗi tôi vì chuyện uy hiếp.”
Bình tĩnh mà xem xét, hai yêu cầu này của Cố Niệm Vi không có gì là quá đáng, đại đội trưởng cảm thấy thanh niên trí thức Cố này còn tính là nói đạo lý. Ánh mắt ông ta lướt qua quần chúng vây xem một lượt, dừng ở trên người Lâm Vệ Hồng đang đứng trong góc.
“Vợ Mãn Trụ, cô thấy thế nào?”
Lâm Vệ Hồng thấy thế nào ư? Lâm Vệ Hồng không muốn.
Từ khi Trung Quốc mới thành lập hai, ba mươi năm đến nay, đâu có người phụ nữ nào ở Liễu Thụ Câu đứng trước mặt toàn thôn làm kiểm điểm? Đây khác gì phê đấu mấy năm trước?
“Tôi không muốn, dựa vào đâu mà tôi phải kiểm điểm chứ? Tôi có lòng tốt giới thiệu đối tượng cho cô ta, nếu cô ta không thích thì thôi, nói vớ vẩn như vậy làm gì? Tôi làm gì sai chứ?” Lâm Vệ Hồng cảm thấy mình thật sự oan uổng.
Bà ta cảm thấy lòng tốt của mình biến thành lòng lang dạ thú!
Vì sao bà ta phải tích cực giới thiệu đối tượng cho Cố Niệm Vi như vậy? Còn không phải vì thấy con nhóc Cố Niệm Vi này lẻ loi một mình à?
Không phải vì bà ta muốn tìm cho cô ấy một gia đình thôi sao? Lâm Kiến Trung còn chưa đủ ưu tú hả?
Quân nhân hơn 30 tuổi, sau khi xuất ngũ vẫn làm chủ nhiệm của hợp tác xã, tiền đồ không lường được, phụ nữ muốn gả cho anh ta còn ít sao, nếu không phải bà ta thật sự thích cô nhóc Cố Niệm Vi này, chuyện tốt đó đâu đến lượt một thanh niên trí thức từ nơi khác đến, không nơi nương tựa như Cố Niệm Vi?
“Kiến Trung nhà tôi 30 tuổi làm doanh trưởng, bây giờ xuất ngũ trở về cũng là chủ nhiệm của hợp tác xã mua bán, giới thiệu cho cô ta là tủi thân cô ta sao?”
Lâm Vệ Hồng càng nghĩ càng giận, trước đó những ấn tượng tốt về Cố Niệm Vi, giờ đây đã hoàn toàn biến mất không thấy, cô ấy biến thành người mà Lâm Vệ Hồng ghét nhất, ngay cả Triệu Xuân Hoa cũng phải xếp sau cô ấy.
“Thứ không biết điều.”
Giọng Lâm Vệ Hồng bén nhọn, nghe rất chói tai, sau khi bà ta nói xong, Giang Hựu Đào hỏi.
“Thứ không biết điều là nói ai vậy?”
“Nói mấy người, sao nào.”
Lâm Vệ Hồng vừa nói ra, một số phụ nữ bật cười, sắc mặt Lâm Vệ Hồng lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên bà ta cũng phản ứng lại, đây là bà ta chửi cả mình vào.
Đám thanh niên trí thức và Lý Vân Anh chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên không nghẹn lại, cũng đi theo cười.
Giang Hựu Đào cười tủm tỉm gật đầu: “À, thì ra thím cũng biết mình là thứ không biết điều, thật đúng là tự mình hiểu lấy.”
Lý Vân Anh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Giang Hựu Đào.
Ánh mắt Vương Thiện Hỉ nhìn Giang Hựu Đào cũng mang theo một tia khen ngợi, Chu Chấn Viễn dịch chân cách xa Giang Hựu Đào hơn một chút, Triệu Vinh Quang thì vỗ tay, vì một phen lý luận này của Giang Hựu Đào mà tán thưởng.
Giang Hựu Đào hếch cằm, tỏ vẻ chúng ta nên khiêm tốn, đều là trí tuệ của ông cha ta, không có gì đáng nói.
Ý cười Cố Niệm Vi đến bên môi lại cố gắng kìm nén.
“Đại đội trưởng, dù sao cháu cũng đã nói ra yêu cầu của mình, về phần có làm hay không thì xem mấy người.”
Đại đội trưởng nhìn Lâm Kiến Trung, Lâm Kiến Trung hít sâu một hơi, đi hai bước về phía Cố Niệm Vi: “Rất xin lỗi.”
Giọng điệu đông cứng, mang theo cảm xúc không tình nguyện, ngay cả một người lỗ mãng như Hứa Đại Sơn cũng nghe ra.
Dù sao hôm nay cũng đã đắc tội với Lâm Kiến Trung, Cố Niệm Vi cũng không sợ lại đắc tội nhiều hơn.
“Chị Vân Anh, chị có nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói gì không? Sao em không nghe rõ nhỉ?”
“Không nghe rõ, có thể là do gió quá lớn.” Vừa đến chạng vạng là nổi gió, giống như lúc này vậy, giữa hè gió lạnh hơn mấy ngày trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận