Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 170 - Chia nhà



Chương 170 - Chia nhà



Chương 170: Chia nhà
Trong khoảng thời gian này nhà họ Tô trò này nối tiếp trò kia, quá nhiều đến mức Thím Tưởng Tứ lười nói đến: “Tục lại mặt ba ngày, cô ta đi xong không quay về, Tô Dương một mình trở về, kết quả chân trước Tô Dương vừa về đến nhà, người nhà họ Hạ đã đưa cô ta về, náo loạn trò cười.”
“Khó khăn lắm mới được nghỉ mấy ngày, hôm nay lại ầm ĩ.” Thím Tưởng Tứ nói đến đây thì cảm thán: “Đều nói cười vợ phải xem cho kỹ, không thể chỉ nhìn gia đình, cháu nhìn xem nhà họ Tô cưới cô con dâu như thế nào.”
Giang Hựu Đào bị cách nói chuyện đông một búa tây một búa của Thím Tưởng Tứ làm cho vội chết đi được.
“Thím à, thím còn chưa nói vì sao hôm nay cô ta lại ầm ĩ đâu.”
Thím Tưởng Tứ ý thức được mình lạc đề, vội nói: “À à, bởi vì nhà họ Tô muốn chia nhà.”
Những lời này khiến cho đám bà thím đang làm việc dưới gốc cây đại thụ đều dựng lỗ tai lên, vừa rồi Thím Tưởng Tứ kể chuyện nhà họ Tô, nhưng chưa nói đến chỗ này.
Từ Đại Chủy còn sốt ruột hơn Giang Hựu Đào: “Nhà họ Tô chia nhà, cô ta sốt ruột cái gì?”
Thím Tưởng Tứ ha ha một tiếng, hạ giọng kể: “Chuyện này bà không hiểu đâu, ngày hôm qua tôi về nhà mẹ để thăm người thân, tôi nghe thằng cháu ngoại kể, trước kia Hạ Hà Vũ và Tô Chính Đường từng có một đoạn tình cảm.”
Một câu lập tức khiến đám người bùng nổ, có vài người còn dịch ghế lại gần chỗ Thím Tưởng Tứ.
Mắt Từ Đại Chủy soạt một cái sáng lên: “Còn có chuyện này nữa sao? Đó chẳng phải cháu trai cướp thím?”
Từ Đại Chủy thích nghe nhất là bát quái màu sắc cấm kỵ.
Thím Trương Nhị vỗ đùi đét một cái: “Tôi đã nói mà, ngày đó Hạ Hà Vũ gọi Tô Chính Đường có chút thân mật, nhưng khi đấy tôi không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ cũng từng là bạn học, gọi thân mật một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại nghe bà nói như vậy, chuyện này không đơn giản đâu!”
Thím Tưởng Tứ nhướng mày: “Bà nghe tôi nói tiếp đã.”
“Hôm nay nhà họ Tô muốn chia nhà là do Tô Chính Đường nói, các bà cũng biết rồi đó, từ khi Tô Trường Sơn bị điều xuống nông trường, Tô Chính Bình vẫn luôn trách Chu Nguyệt Mai, từ khi đó cậu ta một câu cũng không nói với Chu Nguyệt Mai.”
“Nếu để tôi nói, Tô Chính Bình kia không phải hạng người tử tế gì, cậu ta là do một tay Chu Nguyệt Mai nuôi nấng, đừng nói Chu Nguyệt Mai không sai, cho dù Chu Nguyệt Mai có sai, cậu ta cũng không nên làm đến mức này đúng không?”
“Cậu ta đối xử với Chu Nguyệt Mai không tốt, mấy đứa nhỏ lập tức học theo. Lần trước tôi còn nghe thấy con nhóc Tô Quế Hương kia mắng bà nội là đồ yêu tinh hại người, bà nói xem nếu không phải có người ở bên tai con nhóc kia nói những lời này, nó dám nói sao? Nếu là trước kia, nó dám nói bà nội mình thế à?”
Thím Trương Nhị giống như chém đinh chặt sắt nói: “Nhất định là Tôn Tiểu Quyên và Tô Chính Bình nói gì đó, nếu không con bé kia đâu dám ăn nói như vậy.”
“Đúng thế, thật vất vả mới thu hoạch xong, Tô Chính Đường đưa ra đề nghị chia nhà, cậu ta và Chu Nguyệt Mai sống với nhau. Tô Chính Bình đồng ý, những người khác của nhà họ Tô cũng không có ý kiến gì, chỉ có Hạ Hà Vũ là có ý kiến, vỗ bàn nói không đồng ý. Tô Dương mắng cô ta vài câu, cô ta khóc lóc chạy đi, bà nhìn xem, cô ta chạy được một lúc lâu rồi, người nhà họ Tô có ai chạy đi tìm cô ta?”
Mọi người thổn thức không thôi, ở thời đại này, nàng dâu mới gả đến không có quyền lên tiếng, loại chuyện chia nhà hay không chia nhà này, cho dù gả đến mười mấy năm cũng chưa chắc đã được tham gia.
Hạ Hà Vũ quá coi trọng mình rồi.
Đối với chuyện này, Giang Hựu Đào không phát biểu ý kiến gì, dù sao cô cũng cảm thấy ở niên đại này có một thứ khiến cô cực kỳ chán ghét, ví dụ như nàng dâu mới không có quyền lên tiếng.
Ăn dưa gần xong, Giang Hựu Đào định quay về.
“Thím à, cháu về đây, có thời gian thím qua bên cháu chơi.” Giang Hựu Đào đứng lên cầm đồ rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận