Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 334 - Tôi không biết gì hết



Chương 334 - Tôi không biết gì hết



Chương 334: Tôi không biết gì hết
Cô nhận được chỗ tốt của hệ thống ăn dưa, dù sao cũng phải giúp hệ thống ăn dưa xử lý chút chuyện, huống chi, Tô Giai Ninh cũng đáng được giúp đỡ.
Tô Giai Ninh nhìn về phía Giang Hựu Đào: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu ngốc nữa, giống như cô đã nói, để anh ta chết một cách thoải mái như vậy, chính tôi không xả được hết giận, dù sao anh ta cũng tàn phế, tôi muốn tra tấn anh ta như thế nào cũng được.”
Giang Hựu Đào ừ một tiếng, sau đó một lúc, cô hỏi: “Cô muốn ly hôn sao?”
Dù sao Lục Hướng Tiền cũng đã tàn phế, vợ chồng vốn là chim liền cành, tai họa đến, mạng ai người đó chạy. Nếu bây giờ Tô Giai Ninh lựa chọn ly hôn, nhiều nhất cũng chỉ bị nói hai câu mà thôi, không đau không ngứa.
Tô Giai Ninh nhìn về phương xa cười nói: “Không ly hôn, ly hôn để làm gì, chẳng phải ly hôn rồi để anh ta chiếm hời à? Những thống khổ mà anh ta mang đến cho tôi, tôi còn chưa trả lại đâu.”
“Hơn nữa, nếu tôi và anh ta ly hôn, mọi người sẽ nói tôi không có lương tâm, nếu anh ta chết, tôi thành tiểu quả phụ, mọi người sẽ cảm thấy tôi đáng thương.”
Không phải Tô Giai Ninh không có đầu óc, chẳng qua cô ấy không muốn nghĩ nhiều, mỗi lần sống lại, cô ấy muốn dứt khoát thịt Lục Hướng Tiền, chỉ là cô ấy vẫn cảm thấy chưa đủ, nhiều lần quay về như thế, sống lại giết Lục Hướng Tiền đã trở thành thói quen của cô ấy.
Cô ấy nghĩ, có lẽ cô ấy chỉ thiếu một người kéo mình lại mà thôi.
Hiện tại có người kéo cô ấy, cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện cực đoan nữa.
Giang Hựu Đào không tin lắm, Tô Giai Ninh còn cười với cô, nụ cười kia rất kiên cường.
Giang Hựu Đào biết rõ mọi chuyện mà cô ấy đã phải trải qua, chỉ cảm thấy vành mắt chua xót.
“Chúng ta không quen thân gì, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, chỉ cần còn sống, sống thật tốt mới có vô hạn khả năng.”
Đây là một xã hội pháp chế, Tô Giai Ninh giết Lục Hướng Tiền, cô ấy cũng phải chịu chế tài của pháp luật.
Không ai biết rõ những chuyện cô ấy đã phải trải qua, nhưng hành động của cô ấy lại bị người ta dùng suy nghĩ ác độc lý giải, những tủi thân của cô ấy, không ai hiểu cho.
Mọi người sẽ chỉ cảm thấy cô ấy tàn nhẫn, chỉ trách cứ cô ấy sau khi chồng bị liệt lại giết anh ta, vài chục năm sau, cô ấy còn bị người ta lôi ra làm ví dụ điển hình.
Tô Giai Ninh cười với Giang Hựu Đào: “Tôi biết, cảm ơn cô.”
Giang Hựu Đào cùng cô ấy ngồi thêm một lát nữa, mới cùng Tô Giai Ninh trở về phòng bệnh của Lục Hướng Tiền.
Trong miệng Lục Hướng Tiền còn bị nhét vải, Tô Giai Ninh đi qua lấy vải trong miệng anh ta ra.
Ngay lúc Lục Hướng Tiền muốn kêu người đến, cô ấy nói.
“Cho dù anh có kêu lên, cho dù ầm ĩ tất cả mọi người đều biết, hoặc là tìm cảnh sát đến, nói tôi muốn giết anh, anh nhìn xem có ai tin anh không?”
Không biết vì sao, Tô Giai Ninh rất tin tưởng Giang Hựu Đào, cô ấy luôn cảm thấy, Giang Hựu Đào sẽ không vạch trần mình.
Lục Hướng Tiền ngậm miệng, nhìn về phía Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào cười ha ha với anh ta: “Tôi không thấy gì hết.”
Sắc mặt Lục Hướng Tiền tím như màu gan heo.
“Thức thời một chút, tôi là vợ anh, anh luôn phải rơi vào tay tôi, đúng không?”
Tô Giai Ninh nói những lời này, là mang theo tươi cười nói, lúc cô ấy thấp giọng nói chuyện, luôn mang theo một cảm giác dịu dàng.
Lúc Tô Giai Ninh nói xong câu đó, Giang Hựu Đào nhìn về phía giá sách trên màn hình, màu đỏ gần như nhiễm ra toàn bộ bìa sách, lúc này rốt cuộc cũng biến mất hơn phân nửa.
Chỉ có bên dưới vẫn còn một tầng.
Cuối cùng Giang Hựu Đào cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Giai Ninh vui vẻ uy hiếp Lục Hướng Tiền xong, cầm hộp cơm bên cạnh lên, cùng Giang Hựu Đào ra cửa: “Đi, chúng ta đi ăn thôi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận