Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 215 - Thay đổi



Chương 215 - Thay đổi



Chương 215: Thay đổi
Hai phế vật thanh niên trí thức vai không thể gánh, tay không thể nâng, có ích lợi gì chứ?
Nhưng mà gã ta khinh địch, sau cùng lại làm gã ta ngã đau, lúc này lòng muốn ăn thịt Hạ Hà Vũ, Lâm Chốc Đầu còn có.
“Tú Anh là bạn học của tôi, tôi tìm cô ta nói chuyện thì sao? Rõ ràng là do anh tâm thuật bất chính, đâu liên quan gì đến tôi.” Cho dù Hạ Hà Vũ có ngốc cũng biết những lời Lâm Chốc Đầu nói, mình không thể thừa nhận, nếu như nhận, chờ cô ta chỉ có ăn cơm tù.
Cô ta sống lại trở về không phải để ngồi tù.
Lâm Chốc Đầu đã sớm nắm rõ lai lịch của ả đàn bà Hạ Hà Vũ này: “Cô đừng ở đó lảm nhảm nữa, vợ của Lâm lão nhị mới chỉ học hết lớp ba tiểu học, cô là học sinh cấp ba, hơn nữa nếu như cô và cô ta thật sự là bạn tốt, sao trước kia không thấy cô đi thăm cô ta? Cô nói những lời kia còn không phải nói cho tôi nghe à?”
Lâm Chốc Đầu nghĩ kỹ rồi, không cần biết những lời kia có phải Hạ Hà Vũ chủ tâm nói cho gã ta nghe hay không, gã ta cắn chết, cho dù gã ta chết cũng phải kéo theo đệm lưng.
Mắt thấy hai người sắp ầm ĩ, công an Hồ cau mày, quát to: “Yên tĩnh một chút.”
Hai người im như ve sầu mùa đông.
Công an Hồ với với đám người Triệu Vĩnh Lan: “Chuyện này chúng tôi đã biết, người liên quan đến vụ án, chúng tôi cũng bắt giữ hết, rốt cuộc chuyện này nên xử như thế nào, chúng tôi còn cần điều tra, các cô cậu về trước đi, chờ có kết quả, tôi lại đi nói cho mọi người.”
Chủ nhiệm Dương cũng ở bên cạnh nói: “Tôi ở đây canh chừng, sẽ không có hại cho mọi người.”
Đám người Giang Hựu Đào nhìn về phía Triệu Vĩnh Lan, cô ta là người bị hại, nếu cô ta về, bọn họ sẽ về theo, nếu như cô ta kiên trì ở lại chờ kết quả, bọn họ sẽ ở lại cùng cô ta.
Dù sao hôm nay thanh niên trí thức Liễu Thụ Câu sẽ cùng tiến lùi.
Triệu Vĩnh Lan tự hỏi trong chốc lát, nói: “Chúng ta về thôi, tôi tin cơ quan công an cũng tin chủ nhiệm Dương sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Lời này rất hay. Công an Hồ và chủ nhiệm Dương hài lòng gật đầu.
“Trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.”
Chủ nhiệm Dương tiễn bọn họ đến ngoài cửa lại xoay người trở về.
Chủ nhiệm Dương là người làm việc nghiêm túc, ở huyện Dương Bình có chín hương trấn trực thuộc, thanh niên trí thức ở công xã Tảo Hương là trôi qua thoải mái nhất.
Bọn họ tin tưởng chủ nhiệm Dương sẽ không làm cho bọn họ thất vọng.
Lần này trở về không im lặng như lúc tới, mọi người anh một câu tôi một câu thảo phạt Hạ Hà Vũ, ngay cả Tô Chính Đường cũng không buông tha.
Men theo con đường từng đi về Liễu Thụ Câu đã là 12 giờ đêm, dọn dẹp một chút rồi lên giường năm.
Buổi tối ngủ muộn, cho nên sáng dậy trễ.
Giang Hựu Đào vừa mở cửa hành lang nấu cơm, Triệu Vĩnh Lan đã đến, trong tay cô ta cầm năm bẫy chuột, đây là hôm qua cô ta hứa mua giúp hai người Giang Hựu Đào
Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như thế, cô ta cũng không quên chuyện này.
Triệu Vĩnh Lan cũng có chút ngượng ngùng: “Bẫy chuột này không rẻ đâu.”
Từ sau khi cho người khác mượn tiền dẫn đến mình một xu cũng không có, Triệu Vĩnh Lan đã biết được tầm quan trọng của tiền, trước kia cô ta thích chiếm hời của người khác, cảm thấy cũng làm người ta ăn ít một miếng cơm, cô ta ăn nhiều thêm một miếng cơm mà thôi, hiện tại cô ta không còn suy nghĩ như vậy nữa, đi đến nhà họ Tô mới biết được, có đôi khi con người à, thiếu chính là một miếng cơm.
Hiện tại cô ta cũng không nghĩ đến gửi lương thực về trong nhà, không lấy đồ từ nhà đã là tốt rồi.
Đối với sự thay đổi của Triệu Vĩnh Lan, Giang Hựu Đào rất thích, sau khi thay đổi, Triệu Vĩnh Lan đáng yêu hơn trước nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận