Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 221 - Tặng đồ



Chương 221 - Tặng đồ



Chương 221: Tặng đồ
Cố Niệm Vi có ký ức của Cố Niệm Vi trước kia, nhưng cho dù là cô ấy cũng được, hay là Cố Niệm Vi trước kia cũng được, đều chưa từng tiếp xúc với thuốc mỡ trị bầm tím và bong gân, Giang Hựu Đào đưa thuốc cho cô ấy, cô ấy cũng tùy tiện nhìn tên một cái, nhận ra mình không biết thuốc này nên cũng không nghĩ nhiều, rồi tiện tay bỏ vào trong túi áo.
Có rất ít thương hiệu nổi tiếng hiện nay có thể trường tồn đến thế hệ tương lai, thương hiệu này chỉ là một thành viên không nổi bật đã bị nhấn chìm trong dòng sông dài của thời gian.
Hai người từ sau núi đi về phía nhà kế toán Từ, đợi đến khi tới nhà kế toán Từ, Giang Hựu Đào vừa nhìn đã thấy Từ Mãn Thu đang xoắn dây gai ở sau nhà, Giang Hựu Đào vẫy vẫy tay về phía Từ Mãn Thu, Từ Mãn Thu không thể tin được mà nhìn về phía hai người, đưa ngón tay lên chỉ chỉ vào mũi của mình.
Thấy Giang Hựu Đào gật đầu thì cơn sung sướng chợt trào dâng trong lòng cô ấy.
Kể từ khi hiểu chuyện, chưa bao giờ có người chủ động tìm cô ấy chơi, giống như tình huống ngày hôm nay, Từ Mãn Thu chỉ thấy người khác đến tìm Từ Bảo Châu.
Bà Từ đang ở bên cửa sổ trong nhà giám sát cô ấy, nếu như cô ấy đi thì nhất định sẽ bị mắng, nếu như gặp phải tâm trạng của bà Từ tệ một chút thì cô ấy nhất định sẽ bị đánh.
Nhưng Giang Hựu Đào đang vẫy tay với cô ấy, chưa có ai tìm cô ấy như vậy bao giờ, Từ Mãn Thu đắn đo, cuối cùng bỏ dây gai đang xoắn một nửa xuống, cầm khung và cái cào đi ra ngoài.
Cô ấy vừa di chuyển thì tiếng la mắng của bà Từ vang lên: “Cái con xui xẻo này, đồ lười nhác, một dây gai còn chưa xoắn xong, mày muốn đi đâu!”
Từ Mãn Thu nắm chặt cái cào trong tay, nói: “Vừa nãy cháu mới thấy ông Vương đẩy xe bò lên núi rồi, cháu đi nhặt phân.”
Phân bón là cực kỳ quan trọng đối với người nông dân trong thời đại này, với cái tính ở bên ngoài có mắc cỡ nào thì cũng nhịn về nhà đi như bà Từ thì sau khi nghe Từ Mãn Thu nói thế, bà ta mới không nói nữa, có điều chỉ là không mắng cô ấy lười biếng nữa, mà lại tìm một lý do khác để mắng cô ấy.
Cái miệng chưa “sạch” bao giờ.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi ở sau núi nghe mà cũng thấy khó chịu, họ thực sự không dám tưởng tượng rằng Từ Mãn Thu đã sống trong một môi trường ngôn ngữ như vậy trong suốt mười năm trời.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi đều rất lương thiện, đối với cô gái Từ Mãn Thu này, họ đều rất thương xót.
Từ Mãn Thu chạy bước nhỏ đến trước mặt họ.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi, mỗi người cầm một tay của cô ấy đi về phía sau núi.
Đợi đến khi không nhìn thấy nhà họ Từ nữa, Giang Hựu Đào nóng lòng hỏi: “Mãn Thu, sau khi tôi đi, bà nội cô có đánh cô không? Cô ăn cơm chưa?”
Từ Mãn Thu lắc lắc đầu: “Không có, hôm nay chị tôi từ trường trở về, có mang bảng điểm về, chị ấy đứng thứ mười trong lớp, bà nội rất vui, không có đánh tôi, còn cho tôi ăn thêm nửa cái bánh màn thầu.
Từ Mãn Thu sống đến từng này tuổi, nguyện vọng lớn nhất chính là không bị đánh và được ăn nhiều cơm chút.
Hôm nay hai thứ này đều thực hiện được rồi, cô ấy rất vui, cũng rất thỏa mãn.
Ánh mắt mãn nguyện thể hiện qua lời nói và phong thái của cô ấy nhưng lại khiến trái tim của hai cô gái có tâm hồn đến từ thế hệ sau không khỏi nhói đau. Thật là một điều ước giản dị, nhưng điều ước nhỏ nhoi ấy lại không được toại nguyện trong gia đình giàu có nhất thôn Liễu Thụ Câu.
Từ Mãn Thu có như thế nào, cũng chẳng qua là một cô gái mười lăm tuổi thôi, cô ấy có thể ăn được bao nhiêu? Nhà họ Từ có phúc tinh là Từ Bảo Châu rồi, cuộc sống sung túc ấm nó, hà tất gì phải ngược đãi Từ Mãn Thu?
Giang Hựu Đào kìm nén nỗi đau xót, lấy thuốc trị khô, thuốc mỡ trị bầm tím và bong gân cùng với hai cái bánh ngô hấp ngũ cốc đặt vào tay Từ Mãn Thu.
Tay của cô ấy giống như Giang Hựu Đào tưởng tượng, vừa đỏ vừa sưng, mới vừa cuối thu, nhưng tay của cô ấy đã khô nứt nẻ cả rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận