Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 243 - Cháu thật sự không chịu nổi



Chương 243 - Cháu thật sự không chịu nổi



Chương 243: Cháu thật sự không chịu nổi
“Hơn nữa mấy năm nay, phúc tinh của Từ Bảo Châu cũng không mang lại lợi ích gì cho đại đội, hưng thịnh cũng chỉ có nhà họ Từ các người, ông đừng vì lợi ích của gia đình ông mà kéo tất cả mọi người trong thôn xuống nước.”
“Nhiều năm như vậy, các người đối xử với Mãn Thu như thế nào, chúng tôi không nói, không đồng nghĩa là chúng tôi không biết.”
“Mãn Thu, hôm nay trời tối rồi, đến công xã người ta cũng tan làm rồi, cháu đến nhà chú ở một hôm, sáng sớm mai chú dẫn cháu đến công xã.”
Lúc này trời đã tối rồi.
Giang Hựu Đào nghe đến đây thì tiếp lời, nói: “Chú Mãn Trụ, để Mãn Thu ở với bọn cháu đi, chỗ bọn cháu vẫn còn chỗ trống.”
Nhà Lưu Mãn Trụ nhiều người, thêm một người như Từ Mãn Thu nữa thì không phải không được, mà có điều hơi chật, Giang Hựu Đào nói xong thì ông ấy nhìn sang Từ Mãn Thu và hỏi: “Mãn Thu, cháu thấy thế nào?”
“Cháu đi với mấy chị thanh niên tri thức.” Từ Mãn Thu nói.
Lưu Mãn Trụ gật gật đầu: “Thế đi thôi.”
Từ Mãn Thu đi theo sau ông ấy ra ngoài, vừa đi được vài bước, cô ấy nghe thấy giọng nói gọi cô ấy của kế toán Từ: “Thu Nhi à, cháu quay về đi, nha? Ông nội bảo đảm với cháu, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cháu, được không? Xem như thương tình ông nội đi, được không?”
Kế toán Từ nhìn chằm chằm vào Từ Mãn Thu, ông ta thường xuyên đến công xã họp, lúc họp, các lãnh đạo đã nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, phải phản đối mê tín phong kiến, bà Vương của tiệm nhà họ Lâm tại sao lại chết? Không phải là vì bà ta xem tướng cho người ta, thỉnh tiên vào người bị tố cáo sao?
Kế toán Từ không có thỉnh thần, nhưng vấn đề của gia đình bọn họ thật sự không nhỏ nha, nói Từ Bảo Châu là phúc tinh của cả thôn, hơn nữa còn yên tâm thoải mái để Từ Bảo Châu nhận sự cung dưỡng của thôn mười lăm năm nay, đây là sự thật.
Kế toán Từ không phải kẻ ngốc, ông ta biết vấn đề mấu chốt của chuyện này là nằm ở Từ Mãn Thu, nếu như Từ Mãn Thu không đi cáo trạng, thế thì gia đình ông ta sẽ không có chuyện gì cả, kết quả tệ nhất cũng chỉ là bị mất chức kế toán đại đội này của ông ta thôi.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Từ Mãn Thu tràn đầy sự cầu xin: “Thu Nhi à, xem như ông nội cầu xin cháu đấy, cháu nể tình ông đối xử với cháu cũng khá tốt mà bỏ qua cho chị cháu một lần này, có được không?”
Cuối cùng Từ Mãn Thu cũng quay người lại: “Ông nội, sở dĩ ông đối xử tốt với cháu, là do đã nghĩ đến ngày này từ sớm rồi phải không? Ông nghĩ cũng xa thật đấy.”
“Nhưng ông đối xử tốt với cháu, tốt đến mức nào vậy? Thỉnh thoảng bố thí một củ khoai lang, một nắm đậu phộng, một quả trứng gà? Hay là ông lấy đường đã để lâu ngày, với bánh ngọt ngất từ chỗ của Từ Bảo Châu bọn họ?”
“Đối xử tốt như thế của ông, cháu thật sự không chịu nổi.”
Từ Mãn Thu nói xong, khoác tay của Giang Hựu Đào, sải bước lớn đi về phía trước.
Đám đông xung quanh cũng dần dần tản đi, nhưng sự bàn tán của mọi người về chuyện này thì chưa dừng lại.
Từ Bảo Châu bị dọa cho đơ người rồi, cô ta nhìn về phía bà Từ và kế toán Từ: “Ông nội, bà nội, phải làm sao đây? Cháu không muốn bị bắt, ông nội, bà nội, hai người mau nghĩ cách đi!”
Ngoại trừ việc học ra thì Từ Bảo Châu làm gì cũng đều là phần tử tích cực, lúc cô ta ở với cha mẹ cô ta trên huyện thành, không ít lần đi theo lính đỏ đột kích nhà người khác.
Nhà của những người tin vào mê tín phong kiến thì cô ta cũng đến nhiều lần rồi, những tên lính đỏ đó cũng ác lắm, thích nhất là cạo nửa đầu tóc của người ta.
Từ Bảo Châu sờ đầu tóc của mình với gương mặt hoảng sợ.
Từ nhỏ cô ta đã đặc biệt chăm chút cho mái tóc đen dài của mình, hàng tuần cô ta đều nhờ bà Từ đun nước có pha xà phòng thơm và các dược liệu hái trên núi về để cô ta chăm sóc tóc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận