Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 695 - Tìm đến



Chương 695 - Tìm đến



Chương 695: Tìm đến
Nó cũng mới thấy thông báo mà thôi, bỗng nhiên lãnh đạo sửa lại quy tắc, nó với tư cách là một tiểu lâu la, đâu thể biết trước được!
Giang Hựu Đào nằm ngủ, cô cảm thấy có hứng thú đối với chuyện tích góp từng chút một lại bùa thẩm lý và phán quyết mới bùng nổ mà Hệ Thống Ăn Dưa nói.
Giang Hựu Đào bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình Hệ Thống Ăn Dưa hiển thị, mới 6 giờ.
Bên ngoài trời đã sáng, mặt trời cũng đã đi ra, nhưng mà rõ ràng lúc này không phải lúc Giang Hựu Đào tự nhiên tỉnh lại.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng gấp, Giang Hựu Đào đi ra mở cửa, ngoài cửa là một người phụ nữ khoảng 28, 29 tuổi.
Giang Hựu Đào mở cửa ra, cô ta tiến lên lay Giang Hựu Đào sang một bên.
“Tôi nghe nói Dương Nguyệt Hà nhà chúng tôi bị cô gái là cô thông đồng đi, cô tranh thủ thời gian tìm Dương Nguyệt Hà ra cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô đẹp mặt, tôi sẽ khiến cô không thể ở lại được thủ đô này.”
Nghe giọng nói này Giang Hựu Đào biết rõ là ai.
Đây không phải là em gái của Tiêu Thành Bình, Tiêu Thành Quyên đấy sao?
Giang Hựu Đào bị bắt tỉnh dậy vốn không có hảo cảm với cả nhà Tiêu gia lúc này càng kém hơn, Tiêu Thành Quyên còn muốn lay cô, Giang Hựu Đào thấy phiền trực tiếp đẩy tay cô ta ra.
Cô không dùng nhiều sức lực, nhưng Tiêu Thành Quyên lại cảm thấy mình bị sức lực rất mạnh đẩy ngã xuống đất.
Từ nhỏ Tiêu Thành Quyên đã thuận buồm xuôi gió, từ trước tới nay không có người nào dám động vào một đầu ngón tay của cô ta, cho dù cô ta lập gia đình nhà chồng nể mặt hai anh trai cũng nâng cô ta lên cao.
Cô ta mơ hồ.
Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn cô ta với vẻ khinh thường:
“Muốn khóc lóc om sòm đến chỗ khác mà khóc, đừng đến nhà tôi gây sự. Tôi không biết Dương Nguyệt Hà hay Trương Nguyệt hà, càng không có sở thích giấu người.”
“Cô muốn đuổi tôi ra khỏi thủ đô thì cứ tới đây, tôi nháy mắt một cái coi như tôi thua.”
“Cút nhanh lên, sáng sớm ngày ra, thấy cô đúng là xúi quẩy.” Giang Hựu Đào nhanh chóng đóng cửa lại, trở về ngủ.
Để mặc Tiêu Thành Quyên ở bên ngoài giơ chân.

Tiêu Thành Quyên là nghe nàng dâu của Hồ gia ở đầu hẻm nói, cô ta nói ngày hôm qua cô ta thấy Dương Nguyệt Hà đi cùng cô gái ở nhà bên cạnh nhà cô ta ra cửa.
Sau khi Tiêu Thành Quyên nghe xong thì tức muốn chết.
Ngày hôm qua Dương Nguyệt Hà không ở đây, ngày hôm nay còn không ở đây, ngày hôm qua chị gái cô ta Tiêu Thành Lâm đến chăm sóc, ngày hôm nay đến lượt cô ta, cô ta đã 2-3 năm không chăm sóc bà cụ.
Cô ta là con nhỏ nhất trong nhà, trong bốn anh chị em từ nhỏ cô ta đã được sủng ái yêu thương, phụ huynh trong nhà xuất lực, từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng chịu bao nhiêu mệt mỏi.
Sau khi mẹ cô ta bị liệt, bởi vì cấp bậc của anh cả cô ta đủ cao, trong nhà vẫn luôn mời bảo mẫu, bởi vậy cô ta chỉ cần nói chuyện khiến mẹ cô ta vui vẻ là được.
Gả cho người đàn ông thì nể mặt anh cả và anh hai của cô ta, nhà chồng cũng luôn nâng đỡ cô ta, ở cơ quan cũng như thế.
Nhưng mà bây giờ cô ta bị Giang Hựu Đào ném ra khỏi nhà, còn bị mắng lợi hại như vậy!
Tiêu Thành Quyên lúng túng.
Cô ta nhìn bốn phái, phát hiện có mấy nhà đã thấy được động tĩnh chỗ bọn họ, đang ở trong ngõ xem náo nhiệt.
Trong ngõ này của bọn họ ngoại trừ nhà cô ta, nhà Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, những người khác đều ở đại tạp viện, đều là đám bà cụ nhàn nhã không có chuyện gì làm, lúc này đang châu đầu ghé tai.
Tiêu Thành Quyên đứng dậy, ánh mắt âm trầm liếc nhìn cửa nhà Giang Hựu Đào đóng kín, cô ta quyết định lát nữa tố cáo với Tiêu Thành Bình.
Đáng tiếc cô ta đợi mãi đến tối Tiêu Thành Bình cũng không trở về, cô ta chỉ có thể hầu hạ bà Tiêu nằm ngủ, mới kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, con trai của cô ta và chồng cô ta đã sớm ngủ.
Tiêu Thành Quyên càng nghĩ càng không cam lòng.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, cô ta lập tức gọi điện thoại tới nhà anh cả cô ta Tiêu Thành Quân.
Điện thoại là Từ Lan nghe máy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận