Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 315 - Xử lý



Chương 315 - Xử lý



Chương 315: Xử lý
Lúc phát hiện ra hai đứa con trai ở sau lưng bọn họ làm ra loại chuyện kia, Tiêu Liên Sơn cũng không có bao nhiêu tức giận, dù sao tình huống của mình còn ở đó, huống chi ông ta cảm thấy cùng đàn ông làm loại chuyện này thoải mái hơn nhiều so với làm với phụ nữ.
Chỉ là ông ta không nghĩ đến chuyện con trai mình lại bị phát hiện nhanh như thế, càng không nghĩ đến sẽ liên lụy lên người mình.
“Ồ, người đàn ông ẻo lả đã về rồi, giải vây cho hai đứa con trai đồng tính của mình à? Tôi nói cho ông biết, bà đây không ăn bộ dáng này của ông, hôm nay tôi sẽ không để yên chuyện này, ông thích đàn ông, không ai nói gì, đó là chuyện của ông, nhưng con mẹ nó, ông lừa gạt con gái nhà người ta, như vậy là sai rồi nhỉ?
“Sao thế, con trai nhà ông thì cao quý hơn hả.”
Tiêu Liên Sơn không nghĩ đến Từ Đại Chủy lại không cho mặt mũi như vậy, một câu lại một câu ẻo lả, đồng tính, cực kỳ chói tai.
Nghe mà sắc mặt Tiêu Liên Sơn xanh mét.
Ông ta nhìn về phía Chung Thiển Khê: “Thiển Khê, con nói đi, chuyện hôm nay con muốn làm sao?”
“Làm sao hả, đương nhiên là băm nát cây gậy chọc cứt kia của con trai ông, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng tôi.”
Lúc Chung Thiển Khê nói những lời này không giống như làm bộ, ánh mắt cô ấy tuần tra chỗ nửa người dưới của hai anh em Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Long bị dọa đái ra quần.
Tiêu Tử Thần nằm trên sân run bần bật, sắc mặt xanh mét.
Gương mặt Tiêu Liên Sơn càng thêm cứng đờ.
“Thiển Khê à, còn làm việc đừng nên tuyệt tình như thế, con đừng quên là cha đã cứu cha con một mạng, trước khi kết hôn, cha con đã nói với con, đến nhà họ Tiêu rồi phải chăm sóc tốt cho Tử Thần, chuyện hôm nay là Tử Thần và Tử Long có lỗi với con.”
“Cha hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, cha sẽ đưa Tử Long đến lâm trường làm việc, trước khi con và Tử Thần chưa có con, tuyệt đối sẽ không để nó quay về, sao nào?” Lúc Tiêu Liên Sơn nói ra những lời này, mang theo cảm giác ưu việt không ai bì nổi.
Giống như trong mắt ông ta, cho phụ nữ một đứa con đã là một loại ban ân chí cao vô thượng vậy, nhiều năm như vậy, ông ta cũng đối xử với Hoàng Thiết Hoa như thế.
Mỗi khi Hoàng Thiết Hoa có bất mãn với ông ta, ông ta đều để Hoàng Thiết Hoa sinh con.
Hoàng Thiết Hoa và ông ta sinh được tổng cộng 4 người con, hai trai, hai gái, còn sinh non vài người, ông ta dùng mấy đứa nhỏ này trói chặt Hoàng Thiết Hoa, Tiêu Liên Sơn nghĩ, đều là phụ nữ, Chung Thiển Khê nhất định cũng bị đứa nhỏ trói chặt.
Phụ nữ ấy à, chờ có con rồi, giống như chim bị gãy cánh, diều đứt dây, chờ ông ta dạy cho Tiêu Tử Thần thủ đoạn bắt chẹt phụ nữ, cả đời này Chung Thiển Khê không trốn được khỏi lòng bàn tay anh ta.
Lời này của Tiêu Liên Sơn khiến cho phụ nữ đứng đó cau mày, có người đã nhổ cả nước bọt, lời khó nghe không ngừng vang lên.
Tiếng nhục mạ truyền đến tai Tiêu Liên Sơn. Sắc mặt ông ta vặn vẹo.
Từ Đại Chủy đã xắn tay áo.
Chung Thiển Khê trên dưới đánh giá Tiêu Liên Sơn, đột nhiên cười, sau đó đá cây chổi ở ven tường, cây chổi kia giống như có sinh mệnh bay về phía ông ta.
Tiêu Liên Sơn muốn trốn cũng không trốn được, bị chổi đập vào mặt, trong nháy mắt hai dòng máu mũi chảy ra.
“Nếu ông đã cứu mạng Chung Vượng Tài, không bằng bảo Chung Vượng Tài gả đến nhà ông đi, vừa hay ông cũng thích đàn ông, những thứ khác không nói, nhưng gương mặt Chung Vượng Tài không tồi, nhất định ông sẽ thích.”
“Nếu như vậy còn chưa đủ, chẳng phải tôi còn có người em trai Chung Hữu Minh sao, năm nay 17 tuổi, đúng là tươi ngon, xứng với con trai ông.”
“Như vậy chẳng những Chung Vượng Tài có thể tự mình báo đáp ơn cứu mạng của ông, cũng thỏa mãn sở thích của cha con ông, mặc dù hai người bọn họ không tốt lắm, nhưng đủ sức kiếm tiền nuôi gia đình, một hòn đá trúng mấy con chim, các người thấy sao?”
Chung Thiển Khê càng nói càng thấy ổn, thậm chí nói xong câu cuối cùng còn vỗ tay.
Người ở đây bao gồm cả Tiêu Liên Sơn đều trầm mặc.
Càng tuyệt hơn chính là, ánh mắt Tiêu Tử Thần nhìn cha mình mang theo hi vọng, hiển nhiên trước đó anh ta gặp qua Chung Hữu Minh một lần, dáng dấp không tồi, anh ta nhìn trúng.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi trừng to mắt, đây là hướng phát triển mà bọn họ không nghĩ đến.
Trong lòng Giang Hựu Đào cảm thán: Đúng là nữ tướng quân không câu nệ tiểu tiết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận