Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 163 - Thu hoạch



Chương 163 - Thu hoạch



Chương 163: Thu hoạch
Nhóm tiểu tổ trưởng đều là người có trách nhiệm, bọn họ dựa theo phân công năm trước để phân chia nhiệm vụ, sau cùng một tiếng chiêng vang lên, mọi người bắt đầu hành động.
Đã vào cuối thu, sáng sớm khá lạnh, bên ngoài áo sơ mi, mọi người đã mặc thêm áo khoác, nhưng đến giữa trưa lại rất nóng, nắng gắt cuối thu giống như bếp lò nướng người ngoài ruộng, Giang Hựu Đào có loại cảm giác như bị phơi thành than.
Thu hoạch vụ thu là vất vả nhất, phải chạy đua với thời tiết, chạy đua với lương thực trong ruộng.
Nhóm thanh niên trí thức được phân nhiệm vụ giống với mấy đứa nhỏ choai choai trong thôn, cho dù như vậy, Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan vẫn mệt đến mức khóc mấy lần.
Giang Hựu Đào vẫn luôn kiên cường chống đỡ, cô chưa từng trải qua cuộc sống vất vả như vậy.
Rốt cuộc cô cũng biết tư vị của bài thơ cày đồng đang buổi ban trưa mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Đúng vậy, rất vất vả, cực kỳ vất vả.
Vất vả đến mức trên người Giang Hựu Đào lưu lại đủ các loại dấu vết làm việc, vất vả đến mức mỗi ngày vừa đặt lưng xuống giường là cô đã ngủ.
Lao động chân tay cường độ cao khiến cô mỗi ngày ngay cả ăn cơm cũng không thấy ngon.
Chờ đến khi đưa túi ngô cuối cùng vào kho lúa, cô chỉ ước gì có thể ngửa mặt lên trời khóc thút thít.
Quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt đến mức Giang Hựu Đào có loại cảm giác như bị mệt chết.
Trở lại điểm thanh niên trí thức, sân vừa đóng lại, Triệu Vĩnh Lan đã ghé lên người Trương Tuệ Tuệ khóc nấc.
Một người tính tình đại tiểu thư như cô ta từ lúc thu hoạch đến bây giờ chưa từng nghỉ, lúc này lập tức quẳng gánh.
Lý Vân Anh rót cho cô ta một bát nước nói.
“Vương Thiện Hỉ lên công xã cắt thịt rồi, buổi tối hôm nay chúng ta ăn ngon, sau đó ngủ một giấc, lại nghỉ ngơi thật tốt.”
Bởi vì bận quá Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào cũng quay về ăn cơm.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đã sớm bàn bạc qua, sau khi thu hoạch xong nên chúc mừng như thế nào, Cố Niệm Vi nói.
“Em cũng đi công xã, em sẽ mua một con gà ở công xã, buổi tối chúng ta hầm canh ăn, dùng nấm mà chúng ta hái trên núi.”
“Vậy chị không khách sáo với em, gà bao nhiêu tiền, đến lúc đó chúng ta chia ra, trả cho em, đừng từ chối, đây cũng không phải cho bọn chị ăn, còn cả những nam thanh niên trí thức kia nữa, sức ăn của bọn họ lớn.” Lý Vân Anh cười nói.
“Vậy được rồi.” Giang Hựu Đào đồng ý, mời người khác ăn cơm, cô không có ý kiến gì, nhưng mời người như Chu Chấn Viễn, Giang Hựu Đào không thích.
Loại sở khanh này đói chết mới đúng.
Cố Niệm Vi thấy Giang Hựu Đào đồng ý cũng không nói gì, chỉ là khi chỉ có hai người mới lén hỏi cô sao thế.
Ánh mắt Giang Hựu Đào dừng ở trên người Chu Chấn Viễn đang cầm sách ngồi cạnh cửa sổ, đáp: “Chỉ là không muốn mời anh ta ăn.”
Cố Niệm Vi nhìn theo ánh mắt Giang Hựu Đào, lập tức cảm thấy no rồi.
“Trưa nay mọi người mới thu hoạch vụ thu xong, ai nấy mệt như chó, có thời gian thì nghỉ ngơi đi, ngồi đó đọc sách cái gì? Có bệnh à?”
Giang Hựu Đào móc hạt dưa trong túi ra chia cho cô ấy: “Làm bộ ấy mà.”
Triệu Vĩnh Lan ở bên chỗ phòng củi xếp lại củi đốt.
Cô ta vẫn không muốn đi nhặt củi đốt, nhưng cô ta có tiền, mỗi ngày cô ta bỏ ra mấy xu cho mấy đứa nhỏ ra ruộng không kiếm được bao nhiêu công điểm, để cho bọn nhỏ giúp mình nhặt mười bó cúi, những đứa nhỏ kia chưa bao giờ biết nhặt củi còn kiếm được nhiều tiền như vậy, đều tranh nhau đồng ý.
Còn chưa tiêu đến năm tệ, củi đã được chất đầy hơn nửa.
Có số củi đó, Triệu Vĩnh Lan ở điểm thanh niên trí thức có thể thẳng eo, không cần nấu cơm, không chăm rau trên đất phần trăm cũng không ai nói gì.
Dù sao ở phương bắc lạnh giá, củi đốt có thể cứu mạng.
Giang Hựu Đào cũng dự định học theo cô ta.
“Ngày mai tôi cũng học theo cô ta, bỏ ra ít tiền tiết kiệm được sức lực, trong khoảng thời gian này thật sự quá mệt mỏi, nếu còn lên núi nhặt củi, tôi cảm thấy mình sẽ xong đời.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận