Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 199 - Trả giá



Chương 199 - Trả giá



Chương 199: Trả giá
“Đồng chí Phó, cậu cũng đến ăn cơm hả?” Vương Thiện Hỉ cực kỳ nhiệt tình, Triệu Vinh Quang vội vàng đứng dậy nhường chỗ, thật khéo, vừa hay ngồi đối diện Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh.
“Đúng thế, đầu bếp nhà ăn chúng tôi xin nghỉ, ký túc xá của tôi lại không có chỗ nấu nướng, chỉ có thể qua đây ăn.”
Lúc Phó Thiệu Hoa nói những lời này, ánh mắt anh nhìn thoáng qua Giang Hựu Đào một cái, thấy Giang Hựu Đào lại định nhìn mình, anh giả bộ giống như không có chuyện gì cùng người khác tán gẫu, không nhịn được mà cười cười.
Mặc dù chỉ gặp qua đồng chí Giang Hựu Đào này mấy lần, nhưng Phó Thiệu Hoa biết, bản thân mình nổi lên chút tâm tư với đồng chí Giang Hựu Đào đó.
Nhưng nếu muốn hỏi vì sao lại nổi lên tâm tư, chính Phó Thiệu Hoa cũng không trả lời được, anh chỉ biết, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Giang Hựu Đào, ánh mắt kinh diễm của Giang Hựu Đào khi nhìn thấy anh quá mức sáng ngời, lúc hỏi tên anh, thưởng thức trong mắt lại quá thuần túy, không chút nào chiếm hữu dục, chỉ đơn thuần là thưởng thức.
Sau vài lần gặp mặt, Giang Hựu Đào đều đi lên bắt chuyện với anh, nhưng ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt hưng phấn.
Có một loại cảm giác thật kỳ diệu, Phó Thiệu Hoa chưa từng lĩnh hội qua, anh đột nhiên nhớ đến lúc mình còn nhỏ, bà nội dẫn anh ra ngoài chơi, thỉnh thoảng có nhìn thấy một bụi hoa dâm bụt tím rất đẹp ở góc tường, bà nội anh rất vui, mỗi ngày đều muốn đi ngắm.
Anh hỏi bà nội, nếu bà thích bụi hoa kia như thế, sao không đào về nhà trồng, bà nội đáp, có loại thích không phải muốn chiếm hữu dục, mỗi ngày ngắm là đủ rồi.
Ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn anh giống như bà nội nhìn bụi hoa kia.
Điều này không thể nghi ngờ khiến Phó Thiệu Hoa có chút thất bại, thất bại rất nhiều, anh càng lúc càng thêm có hứng thú với Giang Hựu Đào, anh rất muốn biết, nếu ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn mình mang theo chiếm hữu dục sẽ là gì.
Càng nghĩ trong lòng lại càng ngứa ngáy.
Gia giáo từ nhỏ trong nhà nói cho Phó Thiệu Hoa biết, muốn có được thứ gì, anh nhất định phải trả giá, nếu như không trả giá, anh có khác gì lưu manh.
“Đồng chí Vương Thiện Hỉ, mấy người gọi món rồi hả?” Phó Thiệu Hoa hỏi Vương Thiện Hỉ, anh quyết định có quan hệ tốt với Vương Thiện Hỉ, như vậy sau này tiếp xúc với Giang Hựu Đào sẽ càng thêm tự nhiên hơn.
Phó Thiệu Hoa gọi một suất sủi cảo, giống như Giang Hựu Đào, là thịt bò hành tây, anh còn gọi thêm một phần lòng dê nấu canh ăn chung với mọi người.
“Đầu bếp của quán cơm này là người dân tộc Hồi, tay nghề nấu canh của ông ấy là tuyệt nhất, mỗi ngày nấu ra luôn không đủ bán.”
Vương Thiện Hỉ tiếp lời: “Đúng thế, trước đó có nghe nói qua, chỉ là mỗi lần chúng tôi đến đều không mua được.”
Nói đến chỗ này, canh lòng dê được mang lên, lòng dê được cắt thành từng miếng nhỏ, cho rau thơm vào, hành lá cắt ngắn bỏ vào trong bát, mùi hương thơm phức.
Phó Thiệu Hoa mời mọi người cùng nhau ăn.
Giang Hựu Đào cũng múc một bát, Phó Thiệu Hoa đúng lúc hỏi: “Mùi vị ngon chứ?”
Anh hỏi lời này là hỏi người khác, nhưng ánh mắt lại nhìn Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào đáp: “Ngon lắm, không có vị tanh, phối với hành lá và tiêu, có vị cay rất ngon.”
Phó Thiệu Hoa cười: “Uống thêm nhiều chút.”
Cơm của Giang Hựu Đào cũng nhanh chóng được mang lên, cô gọi cơm cá kho, đám người Cố Niệm Vi, mỗi người chọn một món khác nhau, mọi người làm thành một bàn ăn chung, một bữa cơm cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi ăn no, Phó Thiệu Hoa và đám thanh niên trí thức Vương Thiện Hỉ đã bỏ hai từ đồng chí, gọi thẳng tên nhau, Vương Thiện Hỉ còn mời Phó Thiệu Hoa đến điểm thanh niên trí thức chơi.
Phó Thiệu Hoa đồng ý.
Một đám người chia tay ở chỗ tiệm cơm quốc doanh, Phó Thiệu Hoa cười tủm tỉm nhìn bóng dáng đi xa của đám người Giang Hựu Đào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận