Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 238 - Khiển trách



Chương 238 - Khiển trách



Chương 238: Khiển trách
Với tư cách là bà lão đầu tiên trong Liễu Thụ Câu từng phát biểu ở công xã, bà Từ có chút xem thường những người trong thôn này.
Bà Từ nói khoác mà không biết ngượng khiến Lưu Mãn Trụ nhìn thêm kế toán Từ vài cái, mặt kế toán Từ liền biến sắc, cuối cùng cũng không giả vờ nhát gan nữa: “Mụ đàn bà này, bà đang nói cái gì thế?”
Kế toán Từ cười xòa với Lưu Mãn Trụ: “Mãn Trụ à, vợ tôi có chút hồ đồ, nói không suy nghĩ, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy làm gì.”
Kế toán Từ làm kế toán cả đời rồi, gan ông ta nhỏ, không dám có chút gian lận trong sổ sách. Sau khi La Học Dân với Tô Trường Sơn nghỉ việc, mối quan hệ của ông ta với Lưu Mãn Trụ mới nhậm chức không được tốt lắm, chủ yếu là do gan ông ta quá nhỏ, lúc họp ở đại đội, hễ là đề nghị mà Lưu Mãn Trụ đưa ra thì ông ta nghĩ cũng chẳng nghĩ đã phản bác.
Lúc sáng họ mới có chút xích mích ở đại đội. Vấn đề chính là đại đội Lưu Gia Loan năm ngoái đã rút cạn ao cá và mua một lượng lớn cá con từ những nơi khác, năm nay chỉ riêng việc bán cá đã mang lại cho đại đội của họ thu nhập lớn.
Lúc trước Lưu Mãn Trụ cũng làm tổ trưởng nhỏ, ông ấy rất nhiệt tình với việc làm quan ở tuổi trung niên, ông ấy thấy những người trong đại đội Lưu Gia Loan kiếm được tiền, vì vậy ông ấy cũng muốn tổ chức cho những người trong thôn học hỏi, tổng hợp ý tưởng để cho người dân ở Liễu Thụ Câu tạo thu nhập.
Kế toán Từ vừa nghe thấy Lưu Mãn Trụ nói xong thì lên tiếng phản đối rồi, ông ta không chỉ phản đối, mà còn tạt nước lạnh vào Lưu Mãn Trụ bọn họ, ý nghĩa đại khái là đừng cái gì cũng học theo người ở Lưu Gia Loan, người ta có thể thành công là vì người ta có một khúc sông cực kỳ lớn, điều kiện tự nhiên tốt.
Liễu Thụ Câu bọn họ thì không có gì cả, có học cũng vô ích.
Nói quả thực, lời nói của ông ta khiến Lưu Mãn Trụ cùng với những người khác cảm thấy phẫn nộ lạ thường, lúc đó họ đang thảo luận sôi nổi, như thể họ đã nhìn thấy viễn cảnh hoàn hảo về sự phát triển nhanh chóng của Liễu Thụ Câu, kế toán Từ đã dội một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của họ.
Lưu Mãn Trụ là người công tư phân minh, công việc có không vui, ông ấy cũng sẽ không mang vào cuộc sống, càng không cảm thấy tức giận vì lời nói của bà Từ. Bao nhiêu năm rồi, cái miệng đó của bà Từ vẫn chưa bao giờ thay đổi, mở miệng là nói bậy.
Lần đầu tiên Lưu Mãn Trụ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ ôn hòa của bà ta đối với Từ Bảo Châu, ông ấy còn giật mình nữa đấy.
“Ông lớn, ông cũng xem như là lão cách mạng của Liễu Thụ Câu chúng ta rồi, mỗi tháng công xã đều tổ chức lớp học, ông cũng không bỏ bữa nào, sao quay về không biết truyền đạt lại tinh thần chỉ thị của cấp trên cho người nhà chứ?”
“Nhà nước đã nói rồi, trẻ em là tương lai của đất nước, đồng chí phụ nữ có thể chống nửa bầu trời. Sao đến nhà ông lại không như thế rồi. Mãn Thu còn chưa đến mười lăm tuổi nhỉ, tính theo tuổi thì vẫn là đứa trẻ, tính theo tuổi ta cũng không lớn, gia đình các người thiên vị cũng vừa phải thôi chứ?”
Lúc trước Từ Mãn Thu bị đánh nhưng cũng không hề kháng cự, điều này cũng khiến cho những người trong thôn muốn giúp cô ấy cũng giúp không được, nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu đừng đánh nữa thôi.
Lúc Lưu Mãn Trụ với kế toán Từ nói chuyện, Từ Đại Chủy thuận thế kéo Từ Mãn Thu sang một bên, Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi lập tức vây lại, người bên trái, người bên phải.
Từ Bảo Châu nhìn thấy thế thì mím môi, trong ánh mắt tràn đầy sự không vui.
Lúc bà Từ muốn đánh Từ Mãn Thu thì cô ta đã không còn khóc nữa rồi, sau đó Lưu Mãn Trụ với kế toán Từ nói chuyện với nhau càng khiến cô ta không nhớ để khóc nữa, nhìn thấy mọi người quan tâm Từ Mãn Thu như thế, cô ta cực kỳ không vui.



Bạn cần đăng nhập để bình luận