Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 231 - Ngầm hiểu



Chương 231 - Ngầm hiểu



Chương 231: Ngầm hiểu
Vì thế mẹ Từ Mãn Thu trở thành nhân viên thời vụ của nhà ăn cục thủy lợi. Làm nhiều năm như vậy, đã lên chính thức từ lâu rồi.
Ngoài việc đó ra còn có việc Từ Bảo Châu đi tìm anh trai nhà hàng xóm chơi, kết quả bước vào nhà người ta phát hiện ông nội của anh trai hàng xóm ngã dưới đất, cô ta vội vàng ra ngoài gọi người, và thế là lại cứu được một người già có lợi ích đối với gia đình họ.
Những chuyện như thế này nhiều không kể hết. Đương nhiên rồi, vận may của Từ Bảo Châu tốt đến thế nào thì vận may của Từ Mãn Thu tệ như thế đó.
Vào những năm đó, vận may của Từ Mãn Thu tệ đến cực điểm, đó đúng thật là nuốt ngụm nước bọt cũng có thể bị sặc, ăn đậu phộng cũng có thể bị nghẹn. Sau đó bọn họ lớn hơn một chút, vận may của Từ Bảo Châu cũng không tốt như thế nữa, nên cô ấy không còn xui xẻo như trước nữa.
Trên chiếc giường nhỏ ấm áp, giọng nói dịu dàng của Từ Mãn Thu từ tốn kể lại chuyện những năm nay, cô ấy càng nói, Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi càng thương cô ấy.
Từ Mãn Thu nói mãi nói mãi thì ngủ thiếp đi mất, hôm nay là lần đầu tiên Từ Mãn Thu được ăn no, cũng lần đầu tiên biết, thì ra người ta ăn no sẽ buồn ngủ.
Giang Hựu Đào thấy cô ấy ngủ rồi, ra hiệu bằng mắt với Cố Niệm Vi, hai người nhẹ nhàng xuống giường, rồi lại nhẹ nhàng sửa lại dáng nằm cho Từ Mãn Thu, đắp chăn cho cô ấy.
Hai người đóng cửa ra khỏi phòng của Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi rót một ly nước, nhỏ tiếng lẩm bẩm với Giang Hựu Đào: “Cô có cảm thấy vận may của Từ Bảo Châu tốt quá rồi không? Đúng là tốt đến mức bất thường!”
Người bình thường, vận may có tốt như thế nào cũng không thể liên tiếp gặp nhiều chuyện may đến như thế trong thời gian một đến hai năm, hơn nữa chuyện nào cũng lớn, đều là ơn cứu mạng người!
Đứa con một bị bắt cóc của nhà lãnh đạo huyện, ông nội xưởng trưởng của anh trai nhà hàng xóm! Có người nào mà không phải là nhân vật hạng nặng, mỗi người cô ta cứu đều là ân cứu mạng quan trọng nhất.
“Quả thực là quá tốt rồi.” Cẩm lý mà, ít nhiều cũng có chút vận may trên người, nhưng vận may của cô ta tốt, theo đó là vận may của Từ Mãn Thu tệ, thế thì chuyện này ít nhiều có chút khả nghi rồi.
“Cô cũng cảm thấy như vậy à, tôi cảm thấy Từ Bảo Châu này giống như nữ chính trong tiểu thuyết vậy, cô thấy thế nào?” Lúc Cố Niệm Vi nói câu này, cô ấy nhìn chăm chú ánh mắt của Giang Hựu Đào, không hề rời đi.
Giang Hựu Đào biết Cố Niệm Vi đang thăm dò, cô cười với Cố Niệm Vi, lộ ra tám chiếc răng trắng chuẩn: “Tôi thấy cô nói đúng.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Niệm Vi mím môi, hừ một tiếng rồi cầm ly nước đi chỗ khác.
Sau khi quay về phòng của cô ấy, cô ấy lập tức vào không gian, chạy trong không gian một lúc lâu sau, cô ấy ném mình lên một chiếc giường lớn Simmons, che mắt lại.
Ở trong thời đại xa lạ này, cô ấy không phải một mình. Thật là tốt.
Sau khi Cố Niệm Vi đi, Giang Hựu Đào quay lại ngồi lên ghế, cười vắt chân lên bắt đầu tra xem nguyên nhân thế giới nhỏ Từ Mãn Thu này sụp đổ.
Sau đó cô không còn cười được nữa.
Trong báo cáo về sự sụp đổ của thế giới nhỏ với chữ đỏ trên nền trắng, nó đã mô tả chi tiết về kết cục của Từ Bảo Châu và Từ Mãn Thu.
Bởi vì vận may tốt của Từ Bảo Châu, quan hệ của cô ta với con trai nhà lãnh đạo huyện được cứu lúc nhỏ với con trai một của nhà anh trai hàng xóm cực kỳ tốt. Khi mối tình mới bắt đầu, Từ Bảo Châu đã quay qua quay lại giữa hai người họ, trước khi cô ta có thể chọn ra người chiến thắng ban đầu, kỳ thi tuyển sinh đại học lại tiếp tục, cô ta thuận thế tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bình thường thành tích học tập của cô ta không ổn, nhưng thân là nữ chính của văn cẩm lý, vào thời khắc quan trọng, luôn có thể chuyển nguy thành an. Lúc thi, bên cạnh cô ta toàn là học bá, trong lúc làm bài thi, người nào người nấy cũng không tuân thủ nội quy phòng thi, cứ để lộ bài thi trong tầm mắt của Từ Bảo Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận