Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 524 - Hẹn hò 4



Chương 524 - Hẹn hò 4



Chương 524: Hẹn hò 4
Bát sứ màu trắng cao khoảng 10 tấc, sợi mì trắng mỏng như que thịt nướng nằm trong súp thịt dê màu nâu đỏ, hành lá và rau mùi nổi phía trên, còn có thể thấy được tiêu đen nhỏ ở bên trong.
Ngoài ra thịt dê được cắt mỏng xếp ngay ngắn phía trên bát, cỡ non nửa bát.
Số lượng thịt này, mì Lan Châu kiếp trước thấy cũng cảm thấy tim đau.
Dù sao dựa theo thói quen của bọn họ, nửa bát thịt này bọn họ có thể bán được một tháng.
Phó Thiệu Hoa đưa thì và đũa cho Giang Hựu Đào: “Uống nước canh trước, canh này rất ngon.”
Giang Hựu Đào dùng thìa sứ múc một miếng canh cho vào trong miệng, rất tươi, vị tươi qua đi sẽ cảm nhận được vị thịt dê, sau đó hành thái, tiêu đen đều có mùi rõ tiến vào trong miệng Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào giơ ngón cái với Phó Thiệu Hoa: “Rất ngon.”
Ông Tằng tiến đến, lần này ông ta bưng một đĩa dưa chua tới, mùi chua cay xuyên qua từng tầng mùi của mì thịt dê truyền vào trong mũi Giang Hựu Đào.
Nghe Giang Hựu Đào khen mình làm canh thịt dê ngon, tươi cười trên mặt ông Tằng không giấu đi được, ông ta nói:
“Ăn từ từ, uống hết có thể lấy thêm, mì không đủ cũng có thể lấy thêm.”
Ông ta đặt dưa chua ở giữa bàn, Giang Hựu Đào gấp không đợi nổi gắp một miếng cho vào miệng.
Cô kẹp cải trắng tròn, vị chua khiến mắt cô híp lại, Giang Hựu Đào vô thức cắn một lát, cải trắng tròn giòn tiến vào trong miệng.
Vừa vặn xua tan đi vị ngấy của canh thịt dê, trong miệng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong dưa chua còn lại, củ cải trắng chua giòn, ớt cay cũng chua, phối với bát mì này quả thực là tuyệt phối.
“Ông Tằng, mì nước đều có thể thêm, như vậy không lỗ vốn sao?”
Lúc này vẫn chưa có người nào đến, ông Tằng không vội đi ra ngoài, ông ta dựa vào tường, cầm tẩu thuốc ra xoa nắn.
Khi có khách ông ta sẽ không hút thuốc, khi nghiện thuốc ông ta sẽ vuốt ve tẩu thuốc làm giảm cơn thèm:
“Có thể chạy tới chỗ ông vào buổi sáng, đều là thích món này, ăn nhiều một chút ăn ít một chút, không tính là gì. Hơn nữa ông làm món canh thịt dê này, cũng không phải vì bán, là không muốn nghề tổ truyền bị thất truyền trong tay ông. Mỗi ngày làm một ít, xem như luyện tập.”
Phó Thiệu Hoa nói tiếp lời:
“Cháu ở nhà lúc nào, ông nội cháu đều nói thèm canh thịt dê ông làm, có lúc thèm ăn quá đi ra ngoài mua một phần, trở về vừa ăn vừa nói không phải vị này.”
“Cháu đến bên này, trong mười lá thư ông nội cháu viết cho cháu, có tám lá thư nói một câu ông Tằng nấu canh thịt dê, dáng vẻ chảy nước miếng cháu ở đây đều nhìn thấy được.”
Ông Tằng cười tít cả mắt:
“Ông nội cháu đúng là thèm ăn. Ông còn nhớ rõ khi bọn ông đánh trận, có một lần đều đã bảo rút lui, ông nội của cháu thấy bên trong chỗ quân địch đóng quân có con dê, ông ấy liều mạng kéo con dê đi, con dê kia không chịu đi thì ông ấy đánh bất tỉnh khiêng về.”
“Bọn ông đều cho rằng ông ấy tụt lại phía sau, bị kẻ địch tóm được. Lúc ấy nước mắt của ông cũng sắp trào tới hốc mắt, chảy ra ngoài thì thấy ông ấy thở hổn hển khiêng dê trở về. Lúc đó đội trưởng của bọn ông đều sắp bị làm cho tức chết, phạt ông nội cháu một trận, nhưng mà sau đó ăn thịt dê ông ấy chia cho ông nội cháu một mảng thịt dê to, khiến ông nội của cháu rất vui, sau này gặp người ta sẽ khoe khoang công lao ông ấy khiêng dê.”
Nói tới lúc trẻ tuổi, trong mắt ông Tằng đều là hoài niệm.
Ông ta thật sự hoài niệm lúc ấy, hoài niệm những chiến hữu đã sớm không còn, hoài niệm các chiến hữu đã đường ai nấy đi.
Nếu cho ông Tằng một cơ hội nữa, ông ta hi vọng từ trước tới nay đều chưa từng gặp bọn họ.
Bởi vì như vậy, thì đại biểu không có chiến tranh.
“Ông nội cháu đã từng nói, hiện giờ ông còn thường khoe khoang với chúng cháu nữa.” Phó Thiệu Hoa nhớ tới chuyện này lập tức buồn cười: “Có một lần ông Lưu đến nhà vừa vặn nghe được ông cháu đang khoe khoang, lúc ấy đã vạch trần ngay tại chỗ, hai người còn cãi nhau một trận.”
Nghe tới hai chiến hữu cũ, ông Tằng cười nói: “Hai bọn họ là như vậy, từ ngày đầu tiên nhập ngũ đã thế, đấu khẩu nhau cả đời.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận