Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 539 - Ầm ĩ



Chương 539 - Ầm ĩ



Chương 539: Ầm ĩ
Nhưng dựa theo lời cô Trịnh nói, từ trước tới nay thầy Hứa chưa từng tức giận, trái lại biểu hiện vô cùng rộng lượng.
Còn đối xử rất tốt với Liên Tân Lan.
Dựa theo tình huống này, Giang Hựu Đào cảm thấy thầy Hứa là người đàn ông có sở thích bị đội nón xanh, hay là khi anh ta đối mặt với Liên Tân Lan sẽ chột dạ, cho nên cúi người lấy lòng cô ấy.
Kết hợp với Liên Tân Lan vẫn luôn không sinh con, hơn nữa có thai là phá đi, Giang Hựu Đào lớn mật suy đoán, Liên Tân Lan mang thai không phải con của thầy Hứa, với lại thầy Hứa không thể có con.
Giang Hựu Đào cảm thấy mình đúng là thông minh, chân tướng sự thật chắc chắn bị cô đoán được cách không xa!
Giang Hựu Đào lại bảo Hệ Thống Ăn Dưa theo dõi ký túc xá, nếu nhà thầy Hứa có chuyện, thì lập tức gọi cô.
Với tư cách là một người thích ăn dưa, Giang Hựu Đào kiên quyết không bỏ qua bất cứ dưa nào lướt qua mặt mình.
Nhưng rõ ràng là chương trình dạy của thầy Hứa hôm nay tương đối nhiều, dạy thẳng tới tiết cuối cùng mới trở về.
Giang Hựu Đào ăn cơm ở nhà ăn, sau đó đến bệnh viện thăm Từ Thu Nguyệt rồi theo Cố Niệm Vi trở về nhà.
Hai người mới đi vào sân nhỏ nhà mình, thì nghe bên nhà thầy Hứa truyền tới tiếng đập phá đồ đạc.
Là một người ăn dưa chuyên nghiệp, Giang Hựu Đào lập tức thấy gió mà động.
Nhà thầy Hứa ở ngay bên cạnh nhà cô Triệu, hai người lập tức xoay người, đúng lúc gặp mẹ chồng cô Trịnh bưng bát cơm đi ra.
Mẹ chồng cô ấy có nhân duyên không tệ trong ký túc xá này, mọi người đều gọi bà ta là bác gái Trình.
Bác Trình vẫy tay với hai bọn họ: “Bên này.”
Bác Trình dẫn theo hai bọn họ đến nhà cô Vu đối diện nhà thầy Hứa.
Mẹ chồng cô Vu là bác Lỗ và bác Trình là chị em tốt, lúc này bác Lỗ đang ăn cơm với con trai cháu nội, cô Vu thì ở trong sân giặt quần áo.
Trời lạnh như vậy, tay đều bị đông lạnh đỏ lên.
Cô Vu thấy bọn họ tới, lập tức đứng dậy.
Bác Lỗ liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, trái lại hỏi bác Trình ăn cơm.
Bác Trình không ăn, đám Giang Hựu Đào đã ăn, bác Trình hỏi:
“Nhà thầy Hứa đối diện làm sao vậy? Sao nghe có tiếng đồ ném xuống mặt đất?”
Vừa rồi bác Lỗ ngồi xổm ở cửa ra vào nhìn:
“Buổi sáng tôi thấy Liên Tân Lan che bụng trở về, vừa rồi thầy Hứa vui sướng hớn hở trở về, kết quả mới vào nhà thì đập phá lung tung.”
Bác Lỗ vừa nói xong, bọn họ lập tức thấy Liên Tân Lan lảo đảo chạy từ trong nhà ra, thầy Hứa đi theo sau cô ấy, gương mặt có chút âm trầm.
Nhưng sau khi thấy nhà cô Vu có nhiều người như vậy, sắc mặt anh ta thay đổi.
“Tân Lan em làm gì thế, đồ ném vỡ thì thôi, mua mới hết, anh không trách em.” Thái độ của thầy Hứa vẫn ôn hòa như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Liên Tân Lan đặc biệt âm u.
Không biết vì sao, Giang Hựu Đào lại cảm thấy sau lưng mình đều phát lạnh.
Loại cảm giác này giống như khi còn bé xem bộ phim truyền hình đừng theo người xa lạ.
Liên Tân Lan đã quyết định chạy thẳng ra ngoài, cô ấy quay đầu nhìn người bên ngoài, sau đó nhìn về phía thầy Hứa.
“Hứa Kiến Tân, anh đừng giả vờ nữa. Anh là loại người gì, trong lòng anh còn không biết rõ sao? Giả vờ thành như vậy làm gì?”
Thầy Hứa vẫn cười ôn hòa như cũ: “Tân Lan em nói linh tinh gì thế.”
Vẻ mặt anh ta hoang mang, giống như Liên Tân Lan đang cố tình gây sự.
Liên Tân Lan hận Hứa Kiến Tân thấu xương, cô ấy vươn tay kéo áo của mình ra, lộ ra vết sẹo sâu nông trên người, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết thương mới thậm chí còn có máu màu vàng nhạt.
Hành động này khiến sắc mặt thầy Hứa thay đổi, cũng khiến sắc mặt đám bác Lỗ thay đổi.
Bác Trình rất nhiệt tình, bà ta cơm cũng không ăn, hỏi Liên Tân Lan: “Tân Lan, vết thương trên người cô là từ đâu ra thế?”
Liên Tân Lan tiếp tục kéo áo xuống, lộ ra nửa lưng, vết thương phía trên chỉ nhiều chứ không ít.
“Đây là do thầy Hứa ôn hòa thiện lương trong mắt các người đánh đấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận