Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 589 - Lưu manh



Chương 589 - Lưu manh



Chương 589: Lưu manh
Cô ta nghĩ tới những chuyện có lỗi Đỗ Tầm An làm với mình trong kiếp trước, lại để anh ta cầm ít đồ giúp mình lúc này thì có sao?
Ninh Lôi không nghĩ tới chuyện nam sinh không thể vào ký túc xá nữ!
“Tranh thủ thời gian đi ra ngoài cho tôi, người nào cũng không biết xấu hổ.” Giang Hựu Đào cảm thấy mình đúng là tiến hóa.
Nghe một câu có hai nghĩa này của cô xem, nghe giọng điệu âm dương quái khí trong câu này của cô xem.
Quả thực chính là âm dương sư.

Giang Hựu Đào nói không chút khách sáo, Cố Niệm Vi nghe nói có nam sinh đến ký túc xá nữ sinh, cô ấy lấy đồ trên giường ném ra ngoài.
Phùng Vân Vân không nói lời nào, Trình Lâm Phương xuống khỏi giường, cô ấy cầm lấy cái túi chuẩn bị ném lên đầu Đỗ Tầm An bất cứ lúc nào.
Từ trước tới nay Chung Linh Linh chính là ớt cay nhỏ không muốn bị khinh bỉ, tuy cô ấy đã dậy nhưng tóc rối bù, còn mặc quần áo hoa do bà ngoại làm cho cô ấy, Chung Linh Linh vẫn luôn chú ý hình tượng.
Lúc này bị người đàn ông này nhìn thấy, Chung Linh Linh cảm thấy buồn nôn giống như ăn phải ruồi bọ, cô ấy đi ra ngoài cửa kêu to:
“Có lưu manh!”
Vừa nghe nói ký túc xá có tên lưu manh tới, đám nữ sinh của ký túc xá cũng hoảng hốt.
Quản lý ở phòng trực ban tầng một cũng luống cuống, vội vàng chạy lên lầu, thấy cửa ký túc xá phòng 203 có đứng một đám sinh viên nữ, bà ta vội vàng đẩy người ra đi vào, khi thấy Đỗ Tầm An đứng bên trong vẻ mặt lập tức luống cuống.
“Cậu là ai, cậu đi lên kiểu gì?”
Gương mặt Đỗ Tầm An và Ninh Lôi cũng trắng bệch.
Khi hai người đi lên căn bản quên đăng ký với dì quản lý ký túc xá, đi thẳng lên đây.
Khi Chung Linh Linh chưa kêu ra có lưu manh, hai người căn bản không ý thức được vấn đề này.
Ninh Lôi đã rời khỏi vườn trường quá lâu, con gái cô ta còn chưa học tới đại học, cô ta đã không nhớ rõ ký túc xá của nữ không cho nam sinh đi lên.
Đỗ Tầm An đến sớm hơn Ninh Lôi hai ngày, anh ta biết rất rõ quy định của trường, nhưng anh ta tò mò về ký túc xá của nữ, cho nên vẫn đi lên, anh ta căn bản không nghĩa tới chuyện này!
Dù sao ở trong nhận thức của Đỗ Tầm An, anh ta đến ký túc xá, nếu thấy gì đó không nên thấy cũng là nữ sinh kia để linh tinh, hơn nữa nữ sinh cũng nhát gan sợ phiền phức, bị người ta chiếm tiện nghi cũng chỉ có thể ăn buồn bực thiệt thòi, căn bản không dám để lộ ra.
Giống như đám phụ nữ khi anh ta xuống nông thôn.
Không nghĩ tới nữ sinh ở phòng 203 trong ký túc xá hổ báo như vậy, vốn là hai người ném đồ đánh anh ta, lại có người chạy thẳng ra bên ngoài nói có lưu manh.
Ninh Lôi là trọng sinh, đã quên tội lưu manh ở thời đại này nghiêm trọng cỡ nào, nhưng Đỗ Tầm An không quên.
Đỗ Tầm An vội vàng giải thích:
“Dì à dì à, cháu chỉ đưa hành lý của bạn gái cháu lên, cháu không đùa giỡn lưu manh, không đùa giỡn lưu manh.”
Dì quản lý mới chợp mắt ở phòng nghỉ một lát, lại để Đỗ Tầm An đi lên là thất trách của bà ta.
Bà ta không dễ dàng gì mới lấy được công việc này, không thể vì lơ là mà mất đi công việc được!
Một tháng 18.5 tệ đấy, từ lúc bà ta có tiền lương này, con dâu bà ta cũng không dám cho bà ta sắc mặt nữa.
“Chuyện này không phải là mình cậu nói thì được! Bên cửa ký túc xá nữ có dán mấy chữ to ‘ký túc xá nữ, nam sinh dừng lại!’ cậu không biết chữ sao?” Sau khi dì quản lý ký túc xá nói xong, sợ người đàn ông này thật sự không biết chữ.
Dù sao ở thời đại này, thanh niên trí thức xuống nông thôn, gả cho người nào đó ở nông thôn cũng là chuyện thường thấy.
Bà ta lập tức chĩa họng súng về phía Ninh Lôi:
“Cậu ta không biết chữ, cô là sinh viên đại học cũng không biết chữ sao? Ký túc xá này đều là nữ ở, cô dẫn đàn ông đi lên là định làm gì? Rốt cuộc là cô có mục đích gì?”
Dì quản lý ký túc xá càng nói càng nghiêm trọng, trực tiếp định Ninh Lôi thành người rắp tâm bất lương, mặt Ninh Lôi cũng đen lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận