Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 361 - Quà



Chương 361 - Quà



Chương 361: Quà
Giảm bớt công việc của đồng nghiệp trong đơn vị, hiện tại Chung Thiển Khê trở thành người được hoan nghênh nhất ở Nông Khoa Trạm, mọi người có chuyện gì cũng thích kể với cô ấy.
Bởi vì cô ấy không kén ăn, cho dù cơm đơn vị khó ăn, cô ấy cũng rất ủng hộ.
Vì vậy mỗi lần cô ấy đi lấy cơm, các bác đầu bếp đều cho nhiều hơn.
Chung Thiển Khê ăn uống no đủ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cô ấy cao hơn nhiều, ngực cũng to hơn một số.
Giang Hựu Đào nhìn mà không ngừng hâm mộ, lúc cô mới xuyên đến là màn hình phẳng, mấy tháng bồi bổ, tháng này cùng lắm cũng chỉ có cup B.
Yêu cầu của cô không cao, lớn hơn chút nữa là được, ít nhất mặc quần áo cũng không phẳng lỳ, lồi lên là được.
Tô Giai Ninh ngồi đối diện Giang Hựu Đào, cô ấy cũng không đi tay không, cầm mấy chai rượu, đều là rượu ngon, xem dáng vẻ là bảo bối của Lục Hướng Tiền.
“Được rồi, tên ngốc đó là tôi.” Giang Hựu Đào thật sự không nghĩ đến, cô luôn nói người khác là kẻ ngốc, kết quả lại quay về trên người cô, từ trong miệng người khác, cô đã thành kẻ ngốc.
Quả nhiên cổ nhân không lừa người, có ai không nói người khác sau lưng, có ai sau lưng mà không bị nói.
Chung Thiển Khê phóng khoáng đổ rượu vào bên trong cốc.
“Chuyện này có gì khó đâu, lần sau đến cô đừng mở cửa cho người ta, có đồ gì cũng đừng cho con bé, nói cũng không nói mấy câu, nhiều lần như vậy, con bé tự thấy xấu hổ.”
Rượu này rất cay, Chung Thiển Khê rất thích, cô ấy uống thêm một ngụm.
“Chẳng qua tôi nghe nói, mỗi lần cô bé đó đi tìm cô xin ăn cũng không phải bản thân muốn đi, là bị mẹ mình bắt đi, vì thế mặc dù mọi người không thích cô bé, nhưng không ai chán ghét cô bé.”
Đứa nhỏ có thể biết gì chứ, năm nay Vu Đại Nha chưa đến 10 tuổi, em trai lớn 8 tuổi, em trai út 5 tuổi, vẫn chỉ là đứa nhỏ.
Trời lạnh như vậy còn đến nhà người khác xin ăn, còn là chiều ba mươi tết, sau lưng nhất định có người chỉ điểm.
Giang Hựu Đào không quản chuyện đó: “Được rồi, sau này không cho là được, tôi cũng đâu phải thật sự coi tiền như rác.”
Cô đúng là thương hại Vu Đại Nha, nhưng thương cô bé cũng không thể luôn cho, ngày hôm nay chỉ cho chút cơm và đồ ăn, vậy sau này thì sao, có phải sẽ muốn càng nhiều hơn.
Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù, đạo lý này Giang Hựu Đào hiểu.
Cố Niệm Vi cầm cốc lên, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Mọi người cùng nâng cốc, chúc mừng năm mới.
Trong hẻm Hạnh Phúc vang lên tiếng pháo trúc, thưa thớt, thỉnh thoảng vang lên một lúc rồi biến mất, nhưng lại làm cho đêm tối lạnh giá này tăng thêm chút mùi vị năm mới.
Bữa tối kết thúc, Phó Thiệu Hoa trở về, anh rất phiền muộn, là Giang Hựu Đào tiễn anh đến đầu ngõ.
Phó Thiệu Hoa từ trong túi lấy ra món quà mà mình đã sớm chuẩn bị.
“Đây là quà năm mới mà anh tặng em, hi vọng sang năm mới em sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Cha Phó Thiệu Hoa là Phó Văn Ngạn, là chủ biên báo thanh niên Thủ Đô, là người cực kỳ lãng mạn, chỉ cần ngày lễ, ông ấy sẽ tặng quà cho Thiệu Thanh – mẹ Phó Thiệu Hoa.
Có đôi khi ở bên ngoài, ông ấy nhìn thấy một bụi hoa dại tương đối đẹp sẽ mang về, có những lúc lại là một bài thơ, có đôi khi ông ấy dùng số tiền riêng mình tích góp thật lâu mua một chiếc khăn quàng cổ.
Mỗi một lần tặng quà đều khác biệt, mỗi một lần đối với mẹ anh mà nói đều là niềm vui bất ngờ.
Lúc trước Phó Thiệu Hoa cảm thấy cha mẹ mình quá ra vẻ, nhưng sau khi gặp được Giang Hựu Đào, anh lại hi vọng mỗi ngày đều là ngày lễ, như vậy anh có thể tặng Giang Hựu Đào rất nhiều món quà.
Rốt cuộc anh cũng hiểu được tâm trạng khi cha mình tặng quà cho mẹ, thấy người trong lòng có vẻ mặt ngạc nhiên, vui sướng là dạng cảm gì.
Chờ mong, thấp thỏm, sợ cô không nhận, sợ cô không thích, tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.
Giang Hựu Đào hơi sững sờ, lập tức có chút ngạc nhiên vui sướng:
“Em chưa chuẩn bị quà cho anh.”
(Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù thực ra là khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục làm giúp đỡ rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn. Câu chuyện dưới đây là một điển tích về “ Bát gạo dưỡng ân, đấu gạo dưỡng thù”.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận