Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 102 - Kế hoạch



Chương 102 - Kế hoạch



Chương 102: Kế hoạch
Những dòng chữ đáng khinh kia xuyên qua chữ viết và trang giấy tràn ra.
Cái gì mà mặt trời hôm nay thật sáng, nhưng vẫn như cũ không bằng trong nháy mắt em cười với anh.
Chỉ đọc thôi đã cảm thấy nổi đầy da gà.
Hơn nữa nguyên chủ Cố Niệm Vi hoàn toàn chưa từng hướng Chu Chấn Viễn cười qua, cô ấy chỉ mang theo lễ nghi xã giao, cùng mọi người cười một chút mà thôi, không đơn độc cười riêng với Chu Chấn Viễn.
Sau khi Cố Niệm Vi xuyên qua, Chu Chấn Viễn còn đối xử ân cần với cô ấy thêm một thời gian, không chỉ làm thơ cho cô, còn muốn ở trước mặt cô đọc.
Cố Niệm Vi uyển chuyển từ chối qua mấy lần, về sau lại thấy người đàn ông tên Chu Chấn Viễn này thật sự nghe không hiểu tiếng người, cô ấy đành phải nói thẳng, còn là nói trước mặt mọi người, một chút thể diện cũng không giữ lại cho anh ta, khiến cho sau này Chu Chấn Viễn nhìn cô ấy cực kỳ không vừa mắt.
Còn cùng đám thanh niên trong thôn nói xấu cô ấy, trùng hợp bị cô ấy nghe được, Cố Niệm Vi lập tức đá cho anh ta một chân. Từ đó về sau, anh ta mới không dám giở trò nữa, hơn nữa nhìn thấy cô ấy là trốn.
Chuyện này còn chưa qua bao lâu, tính toán cụ thể mới chỉ một năm, Chu Chấn Viễn này là vết sẹo khỏi rồi quên đau?
Chu Chấn Viễn nghe lời nói không chút khách sáo của Cố Niệm Vi, chỉ cảm thấy trước ngực loáng thoáng đau đớn, đến nay anh ta vẫn không sao quên được khi đó bị Cố Niệm Vi đá một chân ngã xuống mặt đất khuất nhục và đau đớn ra sao.
Chẳng qua nghĩ đến thân thế của Triệu Vĩnh Lan, anh ta lại lấy hết can đảm.
“Đồng chí Cố Niệm Vi, cô đừng không nói đạo lý như vậy, đừng hung hăng càn quấy như thế.”
Vương Thiện Hỉ rất cạn lời, anh ta đi lên kéo lấy cánh tay Chu Chấn Viễn: “Chấn Viễn, chúng ta là đàn ông, đừng nhúng tay vào chuyện của mấy đồng chí nữ, chúng ta đi thôi.”
Vương Thiện Hỉ túm lấy Chu Chấn Viễn rời đi, Triệu Vinh Quang ngáp một cái cũng đi theo.
Lưu Anh Tuấn không đi xem náo nhiệt, anh ta ngồi đọc sách trên giường đất.
Triệu Vinh Quang đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lưu Anh Tuấn: “Sao thế? Cậu không sợ người bị đánh là Tuệ Tuệ nhà cậu à?”
Đối với chuyện tình cảm, Triệu Vinh Quang tương đối mẫn cảm, Lưu Anh Tuấn thích Trương Tuệ Tuệ, chuyện này đối với anh ta mà nói không phải bí mật gì.
Lưu Anh Tuấn lật một trang sách: “Tuệ Tuệ, tính tình của cô ấy có chút lo trước lo sau, nhưng không phải người xấu, hẳn là không ai đánh cô ấy nhỉ? Nếu người bị đánh không phải là cô ấy, tôi đây ra ngoài làm gì?”
Còn về phần Triệu Vĩnh Lan, Lưu Anh Tuấn quản cô ta đi tìm chết làm gì.
Triệu Vinh Quang hừ một tiếng, cảm thấy chuyện này rất không thú vị.
Anh ta nhìn qua Chu Chấn Viễn rầu rĩ không vui đứng ở cửa không ngừng nhìn xung quanh, lòng xem thường sắp lật lên tận trời.
Anh ta cảm thấy có đôi khi Vương Thiện Hỉ rất xen vào chuyện của người khác, anh ta quản Chu Chấn Viễn làm gì, để Chu Chấn Viễn bị đánh một trận, chẳng phải là quá tốt à? Đỡ phải mỗi ngày giống như bạch tuộc vậy, khắp nơi thông đồng người ta.
Rõ ràng dáng dấp xấu như vậy, sao lại có nhiều tự tin đến thế?
Triệu Vinh Quang thật sự không tài nào nghĩ ra.

Sau cùng Triệu Vĩnh Lan phải xin lỗi Cố Niệm Vi, đồng thời hứa về sau không bao giờ miệng tiện như vậy nữa, không bao giờ ở trước mặt Cố Niệm Vi đặt điều như vậy, cơn giận trong lòng Cố Niệm Vi được xả ra, cho nên buông lỏng cô ta ra.
Sau khi quay về ký túc xá, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào thương lượng qua, hai người quyết định cùng đi tìm đại đội trưởng, bọn họ muốn nhanh chóng dọn đi.
“Chỗ tôi có một túi kẹo sữa, tôi mang kẹo sữa qua, vợ đại đội trưởng thích món lợi nhỏ, đại đội trưởng lại nghe bà ta, chỉ cần vuốt đúng mông ngựa, làm ít công to.”
Sở dĩ thỉnh thoảng Cố Niệm Vi có thể xin nghỉ chính là nhờ vào vợ đại đội trưởng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận