Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 174 - Thảm thiết



Chương 174 - Thảm thiết



Chương 174: Thảm thiết
Đại đội Trương gia thôn không có thanh niên trí thức, đám người Giang Hựu Đào vừa đến thôn đã bị rất nhiều người chú ý.
Hai người Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi sau vài bước, hơi thở dốc, có bà lão nhìn rất khỏe mạnh chạy đuổi theo bọn họ.
“Mấy đứa đi đâu thế? Là đến nhà Trương Hưng Trụ đúng không?” Bà cụ khoảng 50 – 60 tuổi, nhưng bước chân vẫn còn nhanh nhẹn.
Giang Hựu Đào đáp: “Nếu nhà ông ta có người con trai tên Trương Chí Huy thì đúng ạ.”
Bà cụ vỗ tay một cái: “Vậy thì đúng rồi, đúng rồi, các cháu là bạn của vợ thằng ba nhà Trương Hưng Trụ hả? Đều là thanh niên trí thức nhỉ? Ai da, bà nói này, sao hai ngày trước mấy đứa không đến, nhà Trương Hưng Trụ kia thật sự là quá thiếu đạo đức.
Chẳng phải thằng tư, thằng năm nhà Trương Hưng Trụ vẫn luôn không lấy được vợ à, mấy ngày trước chẳng biết bọn họ nghe được từ chỗ nào nói thằng tư và thằng năm không lấy được vợ là vì bị ba đứa con gái nhà thằng ba làm hại.”
“Mụ vợ kia của Trương Hưng Trụ nhân lúc không ai để ý, đưa hai đứa nhỏ đến sau núi Hậu Lương Giang, Hậu Lương Giang kia thường có soi qua lại, chờ đến khi vợ thằng ba về nhà biết tin đi tìm, chỉ tìm được quần áo rách nát của đứa nhỏ.”
Vẻ mặt bà cụ thương xót, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi dừng bước, Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh cũng thế, bà lão nói xong, chân Lý Vân Anh mềm nhũn, sắp ngã xuống đất tới nơi, may có Vương Thiện Hỉ giữ cô ấy lại.
Triệu Vĩnh Lan chưa từng nghe qua loại chuyện đó, chỉ thấy rợn cả người, sắc mặt trắng bệch: “Súc sinh, súc sinh, sao lại có loại súc sinh như thế.”
Giang Hựu Đào móc mấy viên kẹo từ trong túi ra nhét vào trong tay bà cụ.
“Bà à, thôn mình có đứa trẻ nào biết đường đến công xã không, có thể làm phiền đứa nhỏ giúp chúng cháu đến đồn công an ở công xã báo án, sau này chúng cháu sẽ hậu tạ.”
Bà cụ nhìn bọn họ như vậy thở dài một hơi, nói với Giang Hựu Đào: “Cô gái, bà cũng rất thương cho vợ thằng ba cho nên mới đến nói cho các cháu nghe chuyện này, nhưng bọn bà tuyệt đối sẽ không đi báo án, thôn bà khác với những thôn kia, đều là nhà họ Trương, dính dáng đến ba đời, cùng một tổ ông, các cháu tự mình đi đi, kẹo này bà cũng không cần, đưa cho vợ thằng ba ăn ngọt miệng, trời thấy còn thương, số con bé khổ quá.”
Bà lão thở dài rời đi, Lưu Anh Tuấn nói: “Tôi từng luyện qua chạy nước rút ở trường, để tôi đi, mấy người cố gắng kéo dài thời gian.”
Sau khi nói xong Lưu Anh Tuấn vội vàng chạy đi, từ nhà họ Trương đến công xã, chạy nhanh chỉ mấy mười phút là đến.
Nhưng một nơi cách công xã gần như vậy, ở Trương gia thôn lại xuất hiện loại chuyện ném bé gái lên núi cho sói ăn, mấy ngày trôi qua, một chút tiếng gió cũng không truyền ra, đây là quan niệm tông tộc đáng sợ đến nhường nào, đây là thôn tông tộc đáng sợ đến cỡ nào!
Giang Hựu Đào túm chặt tay Cố Niệm Vi, bọn họ cùng nhìn xung quanh.
Đứng ở hai bên đường có không ít người của Trương gia thôn vây xem, vẻ mặt bọn họ không cảm xúc nhìn các cô, Giang Hựu Đào bỗng nhiên cảm thấy thôn này giống như một cự thú sẽ nuốt chửng người.
Cố Niệm Vi vỗ tay Giang Hựu Đào, để cô từng sợ.
Người Trương gia thôn thấy đám người Giang Hựu Đào nhìn mình, có một người đàn ông trung niên tương đối có quyền nói chuyện lên tiếng: “Các cô cậu cứ việc đi, người Trương gia thôn chúng tôi vẫn có lương tri.”
Cách làm của nhà Trương Hưng Trụ đã sớm chọc giận người Trương gia thôn, thời buổi này cưới vợ khó lắm sao? Nếu không diệt trừ khối u ác tính này khỏi Trương gia thôn, còn cô gái nào đồng ý gả đến đây?
Ai dám chắc mình sinh con nhất định là con trai? Ai mà không sợ mình sinh ra con gái lại bị dùng danh nghĩa hoang đường này vứt bỏ.
Đám người Giang Hựu Đào không nói chuyện, chỉ đi nhanh hơn về phía nhà Trương Chí Huy.
Lý Vân Anh đã từng đến nhà Trương Chí Huy, cho nên cô ấy dẫn đường.
(Hu hu dịch chương này khóc cạn nước mắt rồi bà con.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận