Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 216 - Hâm mộ



Chương 216 - Hâm mộ



Chương 216: Hâm mộ
Cố Niệm Vi cũng thấy cô ta tới cũng đi ra: “Ăn cơm chưa? Hay là lại đây ăn cùng chúng tôi?”
Ngày hôm qua hai người lên huyện thành đã mua không ít đồ, bữa sáng hôm nay Cố Niệm Vi chuẩn bị làm mì trộn tương.
Mặc dù mì trộn tương ăn vào bữa sáng có chút dầu mỡ, nhưng bọn họ đều thèm, muốn ăn thì ăn.
Triệu Vĩnh Lan biết đồ ăn của nhóm Giang Hựu Đào tốt, mỗi lần chỗ bọn họ nấu cơm, mùi thơm bay sang tận ký túc xá bên kia.
Triệu Vĩnh Lan có chút động lòng, lại có chút do dự: “Hai người ăn gì vậy?”
“Mì trộn tương.”
Triệu Vĩnh Lan nuốt nước miếng: “Ăn ăn ăn, tôi đưa tiền và phiếu”
Triệu Vĩnh Lan đã lâu không ăn mì sợi.
Đây là lương thực tinh có tiền chưa chắc đã mua được.
“Vậy cô ngồi chờ một lát, tôi và Vi Vi đi nấu cơm.” Giang Hựu Đào nói, sau đó cùng Cố Niệm ViV đi làm việc.
Hành lang đại sảnh chỉ có một bếp, nhưng lúc mới làm xong, Cố Niệm Vi đã mua một chiếc bếp lò về.
Hựu Đào nấu mì, Cố Niệm Vi phụ trách nước tương, hai người phối hợp ăn ý, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi thi thoảng lại nói mấy câu, bầu không khí giữa hai người rất ấm áp.
Triệu Vĩnh Lan không biết như thế nào, đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ.
Từ nhỏ bên cạnh cô ta đã có không ít người vây quanh, nhưng phần lớn bọn họ đều vì quyền lợi của cha mẹ cô ta mới chơi chung với cô ta, giống như Trương Tuệ Tuệ và Lưu Anh Tuấn, nếu không phải cô ta có một người cha làm phó xưởng trưởng, có lẽ bọn họ sẽ không để ý đến cô ta.
Trước kia Triệu Vĩnh Lan cảm thấy chẳng sao cả, bọn họ ôm tâm thái hiệu quả và lợi ích tiếp cận cô ta, vậy cô ta sẽ ỷ vào cha mình gọi tới đuổi đi với bọn họ.
Chẳng qua trong lòng Triệu Vĩnh Lan vẫn luôn khát vọng tình bạn.
Trước kia cô ta không biết tình bạn là gì, nhưng nhìn dáng vẻ Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, cô ta đã có khuôn mẫu về tình bạn.
Giang Hựu Đào nhìn thấy hâm mộ trong mắt cô ta, hướng về phía cô ta cười.
Mì trộn tương nhanh chóng được làm xong, Cố Niệm Vi dùng gia vị trong không gian, tương kèm thịt băm, trộn với mì sợi đúng là tuyệt phối.
Nửa âu mì sợi, ba nữ sinh ăn không thừa chút nào, ăn uống no đủ, Triệu Vĩnh Lan đúng hẹn thanh toán tiền mặt, uống nước ấm mà Giang Hựu Đào rót cho cô ta, cô ta xoa bụng ăn đến no căng, sung sướng tựa thần tiên.
Đội sản xuất đã sơ chế xong ma côn, tiếp theo sẽ bện dây thừng, làm đế giày gì đó, những việc này đám thanh niên trí thức Giang Hựu Đào sẽ không tham gia.
Từ sau khi biết thi đại học sẽ khôi phục, nhiệt tình của mọi người tăng vọt, một phút một giây cũng không muốn trì hoãn, có thời gian là mọi người ôm sách vở học tập
Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh đã rời khỏi trường đã lâu, rất nhiều tri thức bọn họ đã sớm quên mất, Triệu Vinh Quang có nền tảng tốt hơn một chút, nhưng lúc bọn họ đi học phần lớn là học tập Lôi Phong, kiến thức sách giáo khoa được dạy rất ít.
Trương Tuệ Tuệ, Lưu Anh Tuấn, Triệu Vĩnh Lan, ba người không mạnh hơn mấy người còn lại nhiều lắm.
May mà Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều là học bá, kiến thức cấp ba ở niên đại này hoàn toàn không khó, lúc học đại học, Cố Niệm Vi học chuyên ngành tiếng Anh, vì thế hai người bọn họ tự nhiên mà thành giáo viên của đám người Lý Vân Anh.
Chu Chấn Viễn nhìn bọn họ học tập, biểu cảm châm chọc kia không che giấu được.
Anh ta không ngờ đám người Vương Thiện Hỉ lại ngu như vậy, thi đại học đã không còn, còn học tập làm gì, có thời gian chẳng bằng đi kết giao quan hệ.
Nhớ đến hứa hẹn hai ngày trước của Thẩm thiếu gia với mình, mắt Chu Chấn Viễn sáng rực lên.
Người ở đồn công an không để Triệu Vĩnh Lan chờ lâu, chiều ngày hôm sau bọ họ đã cùng chủ nhiệm Dương đi đến điểm thanh niên trí thức.



Bạn cần đăng nhập để bình luận