Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 634 - Tìm đến



Chương 634 - Tìm đến



Chương 634: Tìm đến
Cuối cùng Trương Lâm Tịch chỉ có thể nghẹn khuất đi mua cơm, cô ta tới muộn nên không còn gì ăn ngon.
Cô ta nghẹn khuất ăn.
Đến phòng học, còn có dáng vẻ rất ấm ức.
Người nào cũng không để ý tới cô ta, trường học không có bí mật gì, Chung Linh Linh đã sớm truyền sự tích về cô ta khắp lớp học, người nào cũng không trêu chọc cô ta.
Nữ sinh không dám, nam sinh càng không dám.
Mọi người tan học không đi về ký túc xá, có thể ở bên ngoài lâu một chút thì ở bên ngoài lâu một chút.
Hơn nữa thư viện của trường mở, như vậy khi tan học mọi người cũng có chỗ để đi.
Mỗi ngày thư viện đều kín chỗ.
Kiếp trước Trương Lâm Tịch cũng là một thành viên tới thư viện, hiện giờ cô ta không như vậy nữa, cô ta ở ký túc xá nằm đọc sách.
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa gặp mặt mỗi ngày, hai người đi tới thư viện cùng nhau.
Mỗi lần vào lúc này, Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu đều tự giác không làm bóng đèn.
Ngày hôm nay là cuối tuần, không có tiết, Giang Hựu Đào ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Cố Niệm Vi đã đi ra ngoài hẹn hò với Hàn Diên Thanh.
Thư viện đến chủ nhật cũng không mở cửa, Từ Mãn Thu đã đi thảo luận về bài học với bạn học.
Chung Linh Linh về nhà, ngày hôm qua Phùng Vân Vân đến tháng, đau bụng lợi hại, lúc này nằm trên giường vẫn không quên học tập.
Trương Lâm Tịch nhìn cô ấy mấy lần, cuối cùng không nhịn được: “Vân Vân, tôi nghe nói cô có một đứa con trai?”
Phùng Vân Vân liếc mắt nhìn Trương Lâm Tịch một cái, ừm một tiếng.
Tinh thần của Trương Lâm Tịch chấn động:
“Vân Vân à, không phải tôi nói cô gì đâu, nhưng mà cô cũng quá tàn nhẫn rồi, sao có thể ném con đi như vậy? Đứa bé mới bao nhiêu tuổi? Chưa tới hai tuổi đúng không? Đúng là đáng thương.”
Phùng Vân Vân kẹp thẻ kẹp sách vào trong sách, ngồi dậy: “Cô muốn nói gì?”
Trước khi Trương Lâm Tịch trọng sinh đã 50 sắp 60 tuổi, là người phụ nữ lớn tuổi, đều có một bệnh chung là thích dạy đời.
“Tôi chỉ cảm thấy con trai của cô rất đáng thương mà thôi. Nếu là tôi thời gian này có thể qua thì qua, nên suy nghĩ vì đứa bé.”
Phùng Vân Vân cười châm chọc những lời Trương Lâm Tịch nói, sau đó nói:
“Cuộc sống của tôi là của tôi, liên quan gì tới cô, cô có rảnh nên quản lý mình đi. Chuyện của tôi tốt nhất là cô nên bớt can thiệp vào.”
Đời này của Phùng Vân Vân hận nhất là người khác nói chuyện cô ấy sinh con, còn vì đứa bé trả giá tất cả kính dâng cả đời.
Từ nhỏ tới lớn, cô ấy đã nghe mấy lời này nhiều.
Phùng Vân Vân thường xuyên suy nghĩ, dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì phụ nữ sinh con, vì con mà kính dâng, vậy đàn ông thì sao?
Đàn ông lại chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình là đủ.
Bình thường làm mẹ mệt chết đi được việc nặng nhọc đều do cô ấy làm, đàn ông chỉ cần đưa con ra ngoài dạo một vòng, sẽ được mọi người khen ngợi.
Dáng vẻ theo lý đương nhiên kia của Trương Lâm Tịch, khiến Phùng Vân Vân rất muốn nôn.
Giống như khi cô ấy còn bé thấy đám phụ nữ khuyên mẹ cô ấy vì bọn họ, chịu đựng mẹ chồng gây khó dễ, chồng đánh đập.
Mẹ cô ấy nhịn, kết quả nhận được gì?
Không nhận được gì.
Con trai bà ta liều mạng sinh ra, sau khi trưởng thành khinh thường bà ta, trực tiếp chống đối nhục mạ bà ta, đã thành ngọn núi to đứng thứ ba trên đỉnh đầu bà ta.
Mà đứa con gái như cô ấy, cũng không hiếu thuận.
Sau khi biết rõ trong nhà cố ý giới thiệu cho cô ấy một người hơn cô ấy nhiều tuổi còn có con, cô ấy lập tức quyết định rời khỏi quê hương.
Nhà của cô ấy trọng nam khinh nữ, không có ai yêu thương cô ấy, cô ấy phải tự yêu thương mình.
Từ chuyện của mẹ cô ấy cô ấy biết rõ, một người phụ nữ muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, đều phải học được tự tôn trọng mình trước.
Trước khi cô ấy trở thành người vợ, người mẹ của người khác, vốn nên là chính mình.
Mấy năm như vậy, mỗi khi Phùng Vân Vân đi một bước đều dùng điểm xuất phát yêu bản thân, cho nên cô ấy không hối hận chút nào.
Hơn nữa cũng không có ai có tư cách khoa chân múa tay với cô ấy.
Phùng Vân Vân còn định nói lại cô ta mấy câu.
Người ở ký túc xá 202 bên cạnh tới gõ cửa, bọn họ là khoa tiếng Trung, rất thân với đám Giang Hựu Đào.
Cô ấy chào hỏi Giang Hựu Đào còn có Phùng Vân Vân trước, mới nói với Trương Lâm Tịch:
“Trương Lâm Tịch, phía dưới có người tìm cô.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận