Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 320 - Một nhà kỳ ba



Chương 320 - Một nhà kỳ ba



Chương 320: Một nhà kỳ ba
Thấy Chung Vượng Tài và Vu Hội Muội, cô ấy nuốt cơm và thức ăn vào trong miệng.
“Tìm con có chuyện gì thế, nói nhanh lên, con còn phải ăn cơm.”
Từ trước đến nay, lượng cơm ăn của Chung Thiển Khê lớn, thức ăn của nông khoa trạm khá ngon, một lát nữa nếu về muộn, nhất định sẽ hết.
Trên đường hành quân lúc no lúc đói, đối với chuyện ăn cơm, Chung Thiển Khê đặc biệt cố chấp.
Chung Vượng Tài bị dáng vẻ này của Chung Thiển Khê chọc giận tới mức thở hổn hển, Vu Hội Muội có chút không vui, đi đến trước mặt Chung Vượng Tài mở miệng.
“Mày cái đứa nhỏ này, ăn nói kiểu gì vậy, dám ăn nói thế với cha mẹ mày sao, gặp mày còn phải xem giờ hả? Ông nội mày dạy mày kiểu gì thế?”
Lúc Chung Thiển Khê sinh ra chưa được ba lâu đã được ông nội Chung bế đi nuôi.
Lúc Vu Hội Muội đối diện với Chung Thiển Khê, luôn mang theo cảm giác cao cao tại thượng, chỉ cần Chung Thiển Khê làm không hợp ý bà ta, bà ta sẽ dùng những lời này chặn Chung Thiển Khê.
Những lúc như thế này, vì không để cho ông nội nuôi mình mất mặt, Chung Thiển Khê sẽ dựa theo ý bà ta mà làm.
Nhưng đó là nguyên chủ Chung Thiển Khê, hiện tại Chung Thiển Khê hoàn toàn không để những lời nói này trong lòng.
Cả đời cô ấy hành quân đánh trận, lúc quân địch gọi chiến còn nói lời khó nghe hơn nhiều, nếu chuyện gì cô ấy cũng để trong lòng, sớm đã tìm cái cây treo cổ rồi.
Cô ấy đứng ở cầu thang nông khoa trạm, Chung Vượng Tài và Vu Hội Muội đứng ở dưới, Chung Thiển Khê cảm thấy dù sao cũng là trưởng bối, để bọn họ ngước cổ lên nhìn mình có chút không lễ phép.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do cô ấy đứng đó có chút mỏi, muốn ngồi.
Vì thế cô ấy ngồi xổm xuống ăn cơm, vừa ngồi xổm lập tức thấy thoải mái hơn.
Đối mặt với Vương Thiện Hỉ hỏi thăm, cô ấy nhàn nhạt đáp.
“Ông nội con dạy con như thế nào, mẹ xuống dưới hỏi ông ấy một câu chẳng phải sẽ biết rõ à? Mẹ ở nơi này cùng con ồn ào cái gì, nói với mẹ, mẹ cũng đâu hiểu được, để mẹ học theo, con đâu phải gánh xiếc thú.”
Năm trước ông nội Chung qua đời, con nối dòng Chung Vượng Tài này hoàn toàn không lo ma chay cho ông ấy, chuyện này vẫn do một tay nguyên chủ Chung Thiển Khê xử lý.
Nếu Vu Hội Muội thật sự xuống dưới hỏi, Chung Thiển Khê cảm thấy rất tốt, ít nhất để cho ông nội nguyên chủ Chung Thiển Khê mắng hai câu.
Vu Hội Muội bị một câu của Chung Thiển Khê chặn họng, nghẹn đến không nói được, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lúc này Chung Vượng Tài đã bình tĩnh lại, ông ta hít sâu một hơi.
“Thiển Khê à, ngày hôm qua chuyện con làm ở nhà họ Tiêu, cha cũng đã biết, vừa rồi cha đi đến nhà họ một chuyến, bọn họ nói chỉ cần con trở về, cùng bọn họ bồi thường và xin lỗi, chuyện này cho qua, trước đó con sống ở nhà bọn họ như thế nào, thì sau này sống như vậy, chuyện hôm qua, bọn họ sẽ không truy cứu nữa.”
Lúc Từ Đại Chủy đến nhà nói chuyện, Chung Vượng Tài hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, chờ đến buổi chiều Tiêu Liên Sơn mang theo vẻ mặt xanh mét đến nhà bọn họ nói chuyện kia, ông ta mới biết chuyện này ầm ĩ lớn.
Đối mặt với người anh em tốt đã cứu mình, trong lòng Chung Vượng Tài tràn đầy xấu hổ.
Tiêu Liên Sơn vừa đi, ông ta vội vàng đi tìm Chung Thiển Khê.
Ông ta đã quyết định xong, nhất định phải để cho Chung Thiển Khê về lại nhà họ Tiêu, chỉ có thế mới cứu vãn được mặt mũi của ông ta trước mặt Tiêu Liên Sơn.
Chung Thiển Khê nghe lời này cũng rất vui: “Nhận lỗi, xin lỗi? Cho nhà tên ẻo lả kia? Cha không có bệnh đấy chứ? Bọn họ cũng xứng sao?”
Chỗ cửa nông khoa trạm càng lúc càng có nhiều người tụ tập, mọi người nghe thấy Chung Thiển Khê nói như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt viết đầy hóng chuyện.
Chung Thiển Khê thấy Giang Hựu Đào bên trong đám người, hướng về phía cô gật đầu, Giang Hựu Đào cười với cô ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận